Chương 299: Ý tốt
Bữa tiệc hôm nay, có khả năng chỉ là ý tốt của bố mẹ Vương Tùng San,
Nhưng cũng có khả năng, là vì nguyên nhân khác…
Lý Ngang suy đi tính lại, tạm thời loại bỏ khả năng danh tính người chơi của mình bị bại lộ.
Trước khi lại trừ việc hắn trở thành người chơi, có khả năng vụ án đó cuối cùng cũng bị lộ rồi.
-Khả năng lớn hơn là bởi vì chuyện xảy ra ở Ung Di Đình ngày đó.
Giữa trưa hôm đó, Lý Ngang và Vương Tùng San đã cùng biến mất mấy tiếng, mặc dù Cục Đặc Sự đã thực hiện các quá trình thôi miên và loại bỏ trí nhớ sau khi vụ việc xảy ra, nhưng cảnh sát Vương ở chế độ bên trong, khả năng dựa vào những căn cứ dấu vết để lại phát hiện ra sự bất thường của con gái.
Vì vậy ông ấy chuyển sự chú ý của mình sang Lý Ngang người cũng đã mất tích mấy tiếng đồng hồ vào ngày hôm đó.
Muốn thông qua bữa ăn này, để thu hoạch được thông tin.
Trước mắt xem ra lý do này là có khả năng lớn nhất.
Lý Ngang giảm bớt chút cảnh giác trong lòng, đạp xe tới nhà Vương Tùng San.
Lý Ngang đạp xe gần tới tiểu khu, vào cửa hàng mua một ít hoa quả, rượu và thuốc lá, sau đó đi thang máy lên tầng 20 nhà Vương Tùng San.
Khoản thời gian trước, một vụ án vô cùng tồi tệ đã xảy ra ở phòng 2084 của tòa nhà, mặc dù bên nhà nước đã phong tỏa toàn bộ tin tức nhưng có vẫn có một vài lời bàn tán được truyền ra ngoài.
Đối diện phòng 2084 chính nhà của Vương Tùng San, cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
May mà Vương Phong Niên là một cảnh sát rất ưu tú của thành phố Ân, quanh năm tiếp xúc với nhiều vụ án đã quen mắt rồi, Vương Tùng San và mẹ của cô tương đối độc lập kiên cường, rấ nhanh đã bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó rồi.
Lý Ngang bước ra khỏi thang máy, đi trên hành lang, có chút ngoài ý muốn khi phát hiện phòng 2084 dường như có người mới đến ở.
Tấm thảm chống trượt ban đầu đặt ở cửa đã được thay bằng tấm thảm trượt mới bằng vải bông màu xanh, có vết thường xuyên bị giẫm lên trên, trên đó còn có vài ba sợi lông chó mảnh màu vàng.
Khóa cửa cũng được thay bằng loại cao cấp hơn, cho dù Lý Ngang đến phá khóa cũng phải mấy vài phút mới cạy khóa được.
Người thuê nhà mới sao?
Chỉ vài ngày đã dám tới ở, gan cũng lớn đấy nhỉ?
Lý Ngang thản nhiên nhìn lướt qua một cái, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng mà điều này cũng bình thường thôi, căn biệt thự xảy ra vụ án hung tàn mà có người mua lại, dù sao thì giá cũng rẻ hơn…
Hắn cũng không để ý nhiều đến hàng xóm đối diện lắm, xoay người gõ cửa nhà Vương Tùng San .
-Chú dì, cháu là Lý Ngang.
Bên trong cánh cửa lập tức vang lên tiếng của mẹ Vương Tùng San:
-Là Tiểu Ngang à, San San đi mở cửa đi.
-Con biết rồi.
Vương Tùng San trả lời một câu, chỉ nghe thấy tiếng dép lê xoàn xoạt, cô mở của chống trộm cho Lý Ngang, vừa nhìn đã thấy trái cây trên tay hắn, còn trợn mắt nhìn, giống như oán trách Lý Ngang tiêu tiền linh tinh.
-Tiểu Lý tới rồi à?
Cánh sát Vương Vương Phong Niên đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha xem phim xoay người lại, nhìn Lý Ngang cười nói:
-Lại đây ngồi đi, xem ti vi đi.
-Vâng ạ.
Lý Ngang nghe lời ngồi xuống, nhìn Vương Tùng San giống như một cô gái ngoan ngoãn pha cho hắn một ấm trà, không hiểu sao lại muốn bật cười.
Lớp trưởng đại nhân ở một góc mà Cảnh sát Vương không nhìn thấy được lườm hắn một cái, đặt ấm trà xuống, sau đó bị Tưởng Hân Uyển gọi xuống bếp phụ giúp.
Trên tivi chiếu chương trình tạp kỹ mà Vương Tùng San thích xem, sau khi cô đi, Cảnh sát Vương tiện tay cầm điều khiển đổi sang kênh khác, chuyển đến chương trình pháp luật, vừa xem tivi vừa nói chuyện câu được câu không với Lý Ngang.
Nội dung chuyện phiếm đại khái là có theo kịp nộp dung trên trường học hay không, khóa học thể chất ở trường có mệt hay không, cô thầy cô giáo thế nào, người trẻ tuổi thì không nên vội vã yêu sớm, ba la đủ các thứ.
Lúc nói chuyện, cảnh sát Vương cũng lờ mờ hỏi hắn chuyện ngày đó hắn nhận sự ủy thác của Vương Tùng San giả làm bạn trai của Vệ Lăng Lam.
Lý Ngang tỏ vẻ cái gì cũng không biết cả, dựa vào tất cả những kí ức mà Cục Đặc Sự cho tất cả mọi người, một mực chắc chắn bản thân ở phòng ăn của Ung Di Đình chờ mấy tiếng, trong lúc đó từ đầu đến cuối đám người Vệ Lăng Lam, Vương Tùng San vẫn luôn ngồi cùng nhau.
Nghe thấy câu trả lời của Lý Ngang, cảnh sát Vương có chút thất vọng, những vẫn giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Ngang.
Lúc đang nói chuyện, chương trình phát luật trên tivi bắt đầu nói về một vụ án, có một người phụ nữ nông thôn có chồng đi làm thuê bên ngoài, được phát hiện trên cổ trên cây hòe đầu thôn, khi chết quần áo lộn xộn hỗn loạn, trên đầu có một mảnh vải che mặt.
-Trước kia lúc còn trẻ tôi cũng đã gặp một vụ án tương tự như vậy.
Cảnh sát Vương vắt chéo chân nhấp một ngụm trà tùy ý nói:
-Khi đó sư phụ dẫn tôi đến hiện trường,
-Vừa tới, sư phụ nhiều kinh nghiệm sẽ để cho người mới tới làm, ví dụ như khâm liệm thi thể,
-Một mặt là để rèn luyện lòng dũng cảm của những người trẻ tuổi,
-Thứ hai là xem chuyện cười của những người trẻ tuổi.
Vương Phong Niên liếc nhìn vào tivvi, người dẫn chương trình đang từ tốn kể lại vụ việc, thản nhiên nói:
-Có một lần sư phụ yêu cầu tôi hạ thị thể một người đàn ông treo cô trên chiếc quạt điện của một căn nhà cho thuê trong khoảng thời gian xác định.
-Bọn họ đứng một bên quan sát.
-Sắc mặt người đàn ông đó đã xanh tím tái rồi, phân nửa lưỡi lè ra ngoài, mắt đỏ bừng.
-Tôi ôm chân hắn ta, dùng sức nhấc anh ta lên một cái.
-Nâng lên được một nửa, liền nghe được âm thanh “hừm hừm hừm” từ trong cổ hắn ta truyền tới cực rõ ràng,
-Tôi bị dọa trực tiếp buông tay ra, lui xuống mấy bước.
-Cậu biết vì sao không?