Chương 308: Hồi ức chết
Cảnh tượng đột ngột thay đổi, ngay giây tiếp theo, Hạ Tuấn Cường xuất hiện trong phòng vệ sinh ở ngôi nhà cho thuê của mình, đôi mắt đằng sau cặp kính dày cộm đỏ hoe, miệng nhếch lên líu ríu như thể thì thầm điều gì đó.
Theo khẩu hình miệng của hắn, Lý Ngang phán đoán những gì hắn nói là "Chết đi, chết hết đi!”
Mặt gương lại gợn sóng, chỉ thấy Hạ Tuấn Cường đang gõ một trận mật mã trên máy tính, đột nhiên đứng dậy, lấy chìa khóa trên bàn, lái xe đến một tiểu khu dân cư khác, đi qua cầu thang phòng cháy để vào một căn phòng nào đó.
Sau đó là một loạt các mảnh cắt bộ nhớ mơ hồ và nhấp nháy nhanh,
Đơn giản là Hạ Tuấn Cường đã lấy một con dao kiểu Tây từ trong bếp của căn phòng, rồi dùng con dao để giết người đàn ông trung niên tai to mặt lớn trong nhà và một người phụ nữ trẻ trang điểm đậm ở cùng ông ta.
Trong hình ảnh cuối cùng, Hạ Tuấn Cường hồn bay phách lạc đi về căn nhà cho thuê, ngồi vào bàn máy tính, đưa bàn tay ra chạm vào màn hình.
Ngay lập tức, màn hình chuyển sang tối đen như mực, và máy tính bốc lên một đám khói xanh,
Mà Hạ Tuấn Cường thì giống như bị rút hết máu, trong nháy mắt biến thành một người khô gầy gò, đầu ngửa ra sau, và toàn thân trượt xuống đất dọc theo cái ghế.
Hình ảnh như vậy kết thúc, Thang Nhiên Nặc lập tức lùi lại mấy bước, tránh khỏi tia nước nhỏ màu xanh lục toé ra khi mặt gương xanh hoà tan.
-Đây coi như là phần cuối của trò bói toán tâm linh.
Cô quay đầu nhìn Lý Ngang:
-Có phát hiện gì không?
-Ừm ... nói thế nào đây.
Bấm một cái nút trên máy quay phim kỹ thuật số trong tay để lưu lại hình ảnh nước xanh vừa ghi lại, ngẩng đầu nói với Thang Nhiên Nặc:
-Thức ăn cho chó mà cô cung cấp cho nó quá mềm, mấy thứ nôn ra quá trong suốt.
Lần tới mua thức ăn cho chó hãy nhớ ăn chúng trước, cảm thấy không vấn đề gì hẵng cho chó ăn.
-…
Thang Nhiên Nặc khoé mắt giật giật, không biết nên biểu cảm gì.
-Tóm Lại, chúng ta hãy rời khỏi tiểu khu trước, tôi có lẽ đại khái biết nguyên nhân cái chết của hắn ta rồi.
Lý Ngang cười ha ha, thản nhiên nói:
-Đúng rồi, cô có mang theo máy tính xách tay không?
Thang Nhiên Nặc không biết trong bụng đối phương bán thuốc gì, cau mày trả lời:
-Chỉ có máy tính bảng.
-Máy tính bảng cũng được, đưa cho tôi.
Lý Ngang gật đầu, Thang Nhiên Nặc đành phải lấy ra một chiếc máy tính bảng gần như mới tinh từ ngăn ba lô, mở khoá mật khẩu và đưa cho hắn.
Rõ ràng, chiếc máy tính bảng do Thang Nhiên Nặc đưa không được sử dụng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày, không có dữ liệu riêng tư trong đó, đoán chừng nó sẽ chỉ được sử dụng với máy bay không người lái trong các nhiệm vụ kịch bản.
Lý Ngang cầm lấy máy tính bảng vừa vuốt vuốt màn hình vừa quay người rời đi.
Thang Nhiên Nặc do dự một chút, rồi dùng dây buộc con chó vàng lại, đi theo sau Lý Ngang, rời khỏi tiểu khu Vạn Vang.
Hai người vào một quán cà phê yên tĩnh, gọi hai ly cà phê rồi chọn một góc vắng lắng để ngồi xuống.
Lý Ngang kết nối máy ảnh kỹ thuật số với máy tính bảng bằng cáp chuyển đổi USB, nhấp một ngụm cà phê và vuốt ngón tay qua lại trên màn hình.
Trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nói với Thang Nhiên Nặc:
-Mục tiêu nhiệm vụ quả nhiên là chết trong sự kiện siêu phàm.
Nói một cách chính xác, hắn ta chết vì một lời nguyền không biết nhắm vào các lập trình viên.
-Lời nguyền?
Thang Nhiên Nặc cau mày:
-Làm sao anh biết?
Lý Ngang cũng không nói thừa, xoay chiếc máy tính bảng lại và đưa cho Thang Nhiên Nặc xem.
Trên màn hình của máy tính bảng, hắn ta dùng máy quay phim kỹ thuật số để ghi lại hình ảnh trong gương màu xanh lá cây.
Trên hình ảnh, Hạ Tuấn Cường mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, đang ngồi ở bàn máy tính, duyệt trang web github trên máy tính để bàn,
Ánh sáng ảm đạm của màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt bình thường, vô cùng bình thường.
Độ phân giải của máy ảnh kỹ thuật số khá cao, sau khi Thang Nhiên Nặc phóng to bức ảnh lên mấy lần, thậm chí có thể nhìn thấy mồ hôi trên vầng trán cao với đường chân tóc của Hạ Tuấn Cường.
- Hạ Tuấn Cường là một lập trình viên đang chờ xếp việc, theo thông tin công dân hiển thị, cách đây sáu tháng, hắn ta đã phục vụ trong công ty sáu năm và ông chủ công ty IT cưỡng chế khai trừ, mà không có bất kỳ khoản bồi thường nào.
Hạ Tuấn Cường đã nộp đơn lên Ủy ban trọng tài tranh chấp Lao động để nhờ phân xử, sau khi gửi đơn bằng văn bản xong, chỉ vài ngày trước hắn đã nhận được khoản tiền bồi thường tương đương với hai tháng lương.
Lý Ngang nói:
-Vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy trong hồi ức chết của Hạ Tuấn Cường, đúng không?
Hắn ta cho thấy rằng đã duyệt dự án 996.ICU trên nền tảng Github, sau đó đột nhập vào một ngôi nhà riêng nào đó, và hành hung hai người xong, mới quay trở lại căn phòng thuê của mình và bị hút thành người khô.
Dự án 996.icu mà hắn ta đã duyệt có điều không bình thường.
Là một thư viện mã nguồn mở và hệ thống kiểm soát phiên bản, Github có hơn 9 triệu người dùng là nhà phát triển.
Khi ngày càng có nhiều ứng dụng chuyển dời lên đám mây, Github đã trở thành phương pháp ưa thích để quản lý phát triển phần mềm và khám phá mã hiện có.
Nói cách khác, đại đa số lập trình viên trên thế giới không thể tách rời “mạng xã hội” và “kho cơ sở mã nguồn tính chất cộng sản” của Github.
Mà 996.icu là dự án do lập trình viên tự up cách đây gần nửa năm,
Điều đó chỉ ra làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, mỗi tuần làm việc 6 ngày,
Bị ốm thì vào ICU (khu chăm sóc đặc biệt).