Chương 322: Sát Vương (4)
Hoài Bình Quận Vương làm lơ Tưởng Hâm Ngôn, nhìn về Hứa Thanh Tiêu đang ở trong phòng.
Hắn muốn Hứa Thanh Tiêu nhận sai với hắn.
Dập đầu nhận sai.
Chuyện này, hắn sẽ bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong phòng chủ sự.
Hứa Thanh Tiêu nhét thư thỉnh tội vào trong lồng ngực, rồi sau đó hờ hững ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt muốn nuốt chửng người khác của Hoài Bình Quận Vương.
“Quân lệnh như núi! Kẻ cản trở vụ án này, giết không tha!”
Một câu vang lên.
Đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Quỳ xuống dập đầu? Si tâm vọng tưởng.
Ầm!
Hoài Bình Quận Vương một quyền đánh ra quyền phong đáng sợ, làm chấn động toàn bộ Hình bộ, tựa như động đất, Hoàng Long Đại Chân Khí đánh ra, hình thành một con hoàng long, đủ khả năng cắn nát tất cả mọi thứ trên đời.
Ầm.
Nhưng Tưởng Hâm Ngôn ra tay, hắn mạnh mẽ đánh tan Hoàng Long Đại Chân Khí, nhưng cánh tay trái lại run nhẹ, hắn bị chấn động đến tê rần, hắn là võ giả ngũ phẩm, còn cách xa vương gia một khoảng cách nhất định, mà Hoài Bình Quận Vương thì hoàn toàn khác.
Là vương giả nửa bước, kém nửa bước thôi sẽ vào tứ phẩm, sao hắn có thể đối chọi được chứ?
Có thể chính diện tiếp một chiêu, đã rất khá rồi.
Ầm ầm ầm!
Hoài Bình Quận Vương không hề chần chờ thêm, quyền pháp của hắn ra vô địch, đánh ra được thu lại được, ánh sáng màu vàng nổ tung ở khoảng không phía trên Hình bộ, từng tiếng động như rồng ngâm vang lên, toàn bộ Hình bộ bắt đầu chấn động, từng khối gạch ngói rơi xuống.
Trong mắt hắn đã lộ ra sát khí, sát khí rất nặng
“Kinh binh nghe lệnh, Hoài Bình Quận Vương bất tuân hình lệnh, đả thương mệnh quan triều đình, xúc phạm luật pháp Đại Ngụy, dàn trận, giết chết Hoài Bình Quận Vương ngay tại chỗ.”
“Đây là Thượng thư lệnh, tất cả hậu quả sẽ do Hứa mỗ gánh vác.”
Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng, lúc này hắn càng trực tiếp quyết đoán hơn, và cũng càng lạnh lùng hơn.
Tên Hoài Bình Quận Vương này đã điên rồi, cảm xúc của hắn quá cực đoan, giờ khắc này, hắn giống một kẻ điên.
Loại người này không giết, để lại gây ấm ức cho bản thân sao?
Hứa Thanh Tiêu giơ Thượng thư lệnh, trực tiếp ra lệnh với kinh binh vừa đuổi đến.
Đám kinh binh quả thực có hơi trợn tròn mắt, bọn họ không biết nên làm cái gì bây giờ, giết quận vương! Trong tình huống bình tĩnh bọn họ căn bản không dám nghĩ đến.
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hâm Ngôn.
Lúc này, Tưởng Hâm Ngôn cũng cực kỳ do dự.
Giết quận vương!
Bọn họ nào dám.
“Thống lĩnh đại nhân! Ngươi thật sự không biết, ý nghĩ của của quân lệnh như núi sao?”
Mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi quát lên một tiếng lớn.
Hắn phẫn nộ, không phải phẫn nộ vì sao đám người này không giết Hoài Bình Quận Vương, mà là phẫn nộ, bọn họ thân là Bát môn kinh binh, là binh lính triều đình, không phải binh lính của Hoài Bình Quận Vương.
Lệnh đã hạ!
Lại không nghe theo!
Đây mới là thứ khiến Hứa Thanh Tiêu phẫn nộ.
Thanh âm vang lên, Tưởng Hâm Ngôn hít sâu một hơi.
Hắn cũng có chút phẫn nộ.
Hứa Thanh Tiêu một tên chủ sự Hình bộ, lại đẩy chính mình vào hoàn cảnh này, rõ ràng là một chuyện nhỏ, Hoài Bình Quận Vương lại một hai phải làm lớn chuyện, hà tất phải như thế này?
Nhưng vô luận như thế nào, Tưởng Hâm Ngôn biết.
Chức quan của Hứa Thanh Tiêu có nhỏ hơn nữa, hiện giờ tay cầm Thượng thư lệnh, hắn nhất định phải nghe lệnh.
Thân phận Hoài Bình Quận Vương có lớn hơn nữa, bản thân mình mang quân lệnh thì không thể không nghe theo.
Hắn là quân nhân! Thiên tính chính là phục tùng quân lệnh!
Nghĩ đến đây, Tưởng Hâm Ngôn nắm chặt nắm tay.
“Dàn trận! Giết vương!”
Tưởng Hâm Ngôn hét lớn một tiếng, theo thanh âm này vang lên, trong phút chốc bốn vạn kinh binh tạo thành đại trận, mỗi cái kinh binh lấy ra một tấm binh phù, dán vào ngực, nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng dốc vào người Tưởng Hâm Ngôn
Trong phút chốc Tưởng Hâm Ngôn không ngừng gia tăng thực lực, khí thế cũng điên cuồng tăng lên.
Ầm!
Chỉ là trong nháy mắt, Tưởng Hâm Ngôn đột phá vương cảnh đến tứ phẩm, sức mạnh được bốn vạn kinh binh thêm vào chính là khủng bố như thế.
Đây là binh trận, có thể dốc hết sức mạnh vào trên người một người, khuyết điểm duy nhất chính là, bọn họ không thể nhúc nhích, nếu có người ra tay với bọn họ, tùy ý một người, liền có thể gây ảnh hưởng lớn đến trận.
Có điều đã có một bộ phận trong bốn vạn kinh binh là chuyên môn phòng vệ.
“Ngươi thật sự là gan chó.”
Hoài Bình Quận Vương một quyền đánh ra, hắn không nghĩ tới đối phương thật sự dám kết trận, nhưng hắn không sợ, bởi vì hắn kết luận đối phương không dám thật sự động đến mình.
Nhưng vì để giữ sự an toàn, hắn vẫn nhắm mũi dùi vào binh trận.
Đùng!
Chỉ là Tưởng Hâm Ngôn đã đến vương cảnh, tuy rằng mượn dùng ngoại lực, nhưng tứ phẩm chính là tứ phẩm, gần như chỉ cần một quyền, Hoài Bình Quận Vương bị đánh bay ra ngoài mấy chục mét, xương ngực đứt gãy mấy khúc.
“Ngươi!”
Hoài Bình Quận Vương càng tức giận hơn, hắn không nghĩ tới Tưởng Hâm Ngôn thật sự dám động tới chính mình.
Nhưng Tưởng Hâm Ngôn không thèm kiêng dè, một chân bước ra, lập tức đánh vỡ tất cả xương sườn của Hoài Bình Quận Vương, đạp lên trên người hắn, giống như kẻ vô địch.
“Đi chết cho bản vương.”
Nhưng không ngờ Hoài Bình Quận Vương quả thực là kẻ điên trong những kẻ điên, hắn nhanh chóng nuốt một viên đan dược, thương thế khỏi hẳn trong nháy mắt, rồi sau đó tản mát ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ
“Chân long đại bảo đan.”
Tưởng Hâm Ngôn nhíu mày, lập tức biết được Hoài Bình Quận Vương đã nuốt thứ gì, nếu dã dùng đan dược này, có thể gia tăng chiến lực của bản thân đến mức cực đại.
Nếu Hoài Bình Quận Vương cũng có được sức mạnh vương giả, hắn không thấy được khả năng có thể trấn áp Hoài Bình Quận Vương.
Lúc nghĩ đến điều này, Tưởng Hâm Ngôn hoàn toàn thoải mái ra tay.
Ầm ầm ầm!
Hoài Bình Quận Vương bị Tưởng Hâm Ngôn đến đánh thảm không nỡ nhìn, mỗi một quyền đi xuống, đều đánh bay Hoài Bình Quận Vương, xương cốt cả người cũng không biết đã nát thành bao nhiêu mảnh.
Nhưng dược hiệu của chân long đại bảo đan thật sự quá mạnh.
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
Trên người Hoài Bình Quận Vương đều là vết thương, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, đánh tới cuối cùng, Tưởng Hâm Ngôn nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Tên này đúng là kẻ điên.
“Hứa đại nhân!”
“Thuộc hạ hỏi một câu cuối cùng, có giết không?”
Tưởng Hâm Ngôn hít sâu một hơi, hắn mở miệng, dò hỏi Hứa Thanh Tiêu có phải muốn giết thật hay không.
Hắn có được sức mạnh vương giả, kỳ thật hoàn toàn có thể giết Hoài Bình Quận Vương.
Nhưng hắn không dám, tới giờ khắc này rồi, hắn vẫn không dám xuống tay.
Đây là vương đó!
Thật sự phải giết vương.
Đại Ngụy trực tiếp sắp xảy ra chuyện lớn, phụ thân hắn, là thân vương, là thân vương Đại Ngụy.
Đến lúc đò sẽ làm dậy sóng ba sào, đối với Đại Ngụy mà nói, thật sự là đả kích cực lớn.
Cho nên hắn mới dò hỏi Hứa Thanh Tiêu, thậm chí hắn không chỉ là đang dò hỏi Hứa Thanh Tiêu, mà là dò hỏi ý tứ của phía trên.