Chương 343: Xảy Ra Chuyện Lớn, Hứa Thanh Tiêu Muốn Phản Quốc? Nữ Đế Tuyên Hứa Thanh Tiêu Nhập Cung! (1)
“Được được!”
"Ta dẫn các ngươi đi, giúp các ngươi giải quyết."
Cũng vào lúc này, người làm việc đứng dậy, có vẻ hơi nịnh nọt mở miệng, muốn dẫn mấy người này đi tìm người, trong nháy mắt Trần Tinh Hà mở miệng.
"Tiên sinh, tại hạ chờ ở đây đã lâu, có thể giúp giải nghi hoặc hay không, chỉ cần nửa khắc là được."
Trần Tinh Hà thật sự có chút nổi giận, chính mình chờ gần một canh giờ, thật vất vả mới đến lượt mình, kết quả ngươi rời đi? Đi với một đám người kỳ lạ?
Nhưng tức giận thì vẫn phải nhịn, tính tình của Trần Tinh Hà rất tốt, không muốn gây sự.
Nghe được giọng nói của Trần Tinh Hà, người kia có chút nhíu mày, mà người kia thấy Trần Tinh Hà mở miệng, không khỏi tiếp tục lạch cạch nói một đống lớn có không có, giống như tâm tình rất kích động.
“Hiểu rồi hiểu rồi!”
Người làm việc mặt cười cười, sau đó nhìn về phía Trần Tinh Hà nói: "Ngươi có chuyện gì chờ chút sẽ được xử lý, ta phải giúp hắn giải quyết một số chuyện trước đã.”
Đối phương nói như vậy.
"Dựa vào cái gì?"
Trần Tinh Hà lần này nhịn không được, ngăn cản đối phương, chen ngang còn chưa tính, còn phải ưu tiên xử lý? Đây là loại người gì vậy? Quý tộc Đại Ngụy?
"Ta khuyên ngươi không nên gây chuyện, ngươi có biết hắn là ai không?"
Đối phương cau mày, nhắc nhở một câu.
"Vậy ngươi có biết ta là ai không?"
Trần Tinh Hà tức giận rồi, tính cách của hắn không thích tranh, cũng không thích ầm ĩ, nhưng nếu thật sự tức giận, cũng sẽ mặc kệ tất cả.
"Ngươi là?"
Người kia nghe Trần Tinh Hà mở miệng như vậy, còn thật sự có chút không dám nói cái gì, dù sao nơi này là kinh đô, ngộ nhỡ là nhân vật lớn nào thì sao.
"Đại Ngụy tân triều khoa khảo phủ thí lần thứ nhất, thứ mười chín phủ Nam Dự, Trần Tinh Hà."
Trần Tinh Hà nói ra lai lịch của mình, gằn mạnh từng từ.
Khí thế rất đủ.
Nhưng trong Đồng Văn quán, rất nhiều người khẽ nhíu mày, cho dù là người kia cũng theo bản năng có vẻ rất kinh ngạc, có điều nghĩ kỹ lại, xếp thứ mười chín phủ Nam Dự? Có giỏi không?
Hình như... Cũng là vậy thôi.
Còn có... Trần Tinh Hà?
Có nhân vật này không? Chắc không có đâu.
"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nơi này là kinh đô, rất nhiều thứ người ngoại hương như ngươi không biết, đắc tội đám người này thì không có kết quả tốt đâu."
Đối phương phản ứng lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói, sau đó xoay người muốn đi.
Mắt thấy trong ánh mắt mọi người có chút khinh bỉ, cùng với thái độ qua quít của đối phương, Trần Tinh Hà có chút khó chịu.
Nhưng nhiều hơn là tức giận.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà nhịn không được nắm chặt nắm tay nói.
“Sư đệ ta là Hứa Thanh Tiêu!”
Trần Tinh Hà vốn không muốn mượn danh tiếng sư đệ của mình, nhưng đám người này quá khi dễ người, hắn thật sự rất khó chịu.
Giọng nói hơi tức giận vang lên.
Trong phút chốc, cả Đồng Văn quán đều im lặng.
Tất cả ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Trần Tinh Hà.
Nói Trần Tinh Hà, bọn họ không biết.
Nhưng nói đến Hứa Thanh Tiêu, cả kinh đô ai mà không biết chứ?
Vị này chính là hồng nhân trong mắt đương kim hoàng thượng, cũng là độc nhân số một Đại Ngụy, đại náo Hình bộ, nộ trảm quận vương, mỗi một chuyện đều đủ để lại danh tiếng trong sử ký, người này quả thực là tuyệt thế mãnh nhân.
Không nghĩ tới vị sư huynh trước mắt này lại là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu?
Cái ông nội ngươi ấy.
Nếu đó là sự thật... Đó chẳng phải là đắc tội với một nhân vật tầm cở rồi sao?
Hứa Thanh Tiêu là ai? Nổi giận lên, ngay cả Hình bộ thượng thư cũng đánh, bọn họ là cái thá gì chứ? Nhân viên công vụ của Đồng Nhân quán, cũng chính là chủ quán thất phẩm, những người khác ngay cả phẩm cấp cũng không có.
Nếu đắc tội Trần Tinh Hà, gọi Hứa Thanh Tiêu tới, toàn bộ Đồng Nhân quán của hắn ai có thể tránh thoát?
"Các.... Các hạ, ngài mới nói, Hứa Thanh Tiêu là sư đệ ngài?”
Khuôn mặt của người làm việc đều trắng bệch, nói chuyện cũng run rẩy.
"Sao có thể là giả được?"
Trần Tinh Hà tức giận nói, hắn tới đây là cứu Hứa Thanh Tiêu, có điều đến kinh thành mới biết được, bệ hạ đã phóng thích sư đệ của mình, cũng làm cho Trần Tinh Hà có chút buồn bực, dù sao mình vất vả lắm mới viết ra một bài thơ, xem ra lại vô dụng.
"Các hạ, sao ngài không nói sớm, ngài có chuyện gì? Tôi sẽ giúp ngài trước.”
Lời này vừa nói, toàn bộ thái độ của mọi người ở Đồng Nhân quán đều thay đổi, nhất là mấy người làm việc qua loa cho Trần Tinh Hà, càng lập tức đứng dậy vây quanh, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt.
Mà lúc này, mấy phiên nhân lại nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì, lôi kéo người làm việc xí xô lô bô nói một đống thứ tiếng gì đó, mà người làm việc cũng ríu ríu nói với hắn mấy câu, sắc mặt người kia liền thay đổi, nhưng cũng không dám tiếp tục nói gì nữa.
Chỉ là nhìn Trần Tinh Hà nhiều hơn.
"Học đường Thủ Nhân ở đâu? Ta muốn đi tìm sư đệ ta, phiền dẫn đường dùm.”
Nhìn thái độ của mọi người thay đổi, Trần Tinh Hà cũng không cảm thấy rất vui vẻ, có điều sắp gặp mặt sư đệ mình nên rất căng thẳng, không có tâm tư lãng phí thời gian ở chỗ này.
"Ta dẫn ngài đi, ta dẫn ngài đi."
"Trần đại nhân, Đồng Nhân quán này có đôi khi có chút bận rộn, ngài không nên để ý làm gì, vừa rồi là do chúng ta nhìn không ra, thật sự vô cùng xin lỗi."
"Trần đại nhân, ngài đừng để trong lòng."
Đối phương nịnh nọt nói.
Trần Tinh Hà gật gật đầu, nhưng không có phản ứng gì với đối phương, chỉ để cho người đó dẫn đường.
Dù sao loại chuyện nhỏ này cũng không là gì, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề là tốt rồi.
Nhưng điều làm cho Trần Tinh Hà không ngờ tới chính là, sư đệ của mình ở kinh đô cũng có uy vọng nhất định nha, chỉ mới nói ra tên của hắn, là có thể giải quyết nhiều phiền phức như vậy.
Khi nào Trần Tinh Hà ta mới được như thế này đây.
Trần Tinh Hà trong lòng cảm khái.
Cứ như vậy, nửa canh giờ sau.
Kinh đô Đại Ngụy, học đường Thủ Nhân.
Tại thời điểm này.
Hứa Thanh Tiêu đang ngồi thiền trong sân, uẩn dưỡng khí huyết.
Thời cơ cũng sắp thành thục rồi, hắn định tranh thủ một hơi bước vào bát phẩm võ đạo trước rồi nói sau.
Chuyện của Hoài Bình Quận vương, điều khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có vấn đề nhất chính là cảnh giới võ đạo của mình.
Nho đạo thất phẩm.
Nhưng mà võ đạo mới cửu phẩm.
Nếu như thực lực võ đạo vẫn không tăng lên, sau này lại gặp phải loại chuyện này, chết không chết là một chuyện, bị người ta lấy thế áp chế, điểm ấy sẽ rất khó chịu.
Nếu ngày đó không có Trần Tâm đại Nho ở đây, đoán chừng mình phải quỳ trên mặt đất, nếu là như vậy, vậy cho dù Hoài Bình Quận vương chết mười lần, Hứa Thanh Tiêu cũng không thoải mái.
Trong lúc Hứa Thanh Tiêu đang suy tư võ đạo, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
"Hứa sư đệ."
Giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu không khỏi từ trong suy tư mở con ngươi ra.
Trần Tinh Hà?
Sư huynh?