Chương 346: Xảy Ra Chuyện Lớn, Hứa Thanh Tiêu Muốn Phản Quốc? Nữ Đế Tuyên Hứa Thanh Tiêu Nhập Cung! (4)
"Gần đây Phả La Quốc đưa tới một ít trân quả thượng đẳng, có thể dưỡng khí uẩn thân, ái khanh mấy ngày nay cũng chịu khổ, trẫm, sai người chuẩn bị cho ngươi một ít, lát nữa khi rời cung mang theo đi."
Theo Hứa Thanh Tiêu vừa mới ngồi xuống, Nữ đế trực tiếp mở miệng, ban cho Hứa Thanh Tiêu một ít trân quả.
"Thần, đa tạ bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu vẫn bình thản mở miệng như trước, ngoài miệng nói cảm tạ, nhưng trên khuôn mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Nữ đế ở một bên, nhìn qua khóe mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn lên vũ đài trầm mặc không nói.
Thân là đế vương, nàng mời Hứa Thanh Tiêu vào cung, vừa gặp đã ban thưởng trân quả, theo lý mà nói cũng coi như là cho Hứa Thanh Tiêu một bậc thang để xuống, lại không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu vẫn như thế.
Rõ ràng oán khí không nhỏ.
Trong lúc nhất thời, Nữ đế cũng có chút đau đầu, nhưng nàng không nói thêm gì, chỉ là nhìn lên vũ đài.
Lập tức theo tiếng vỗ vỗ tay của Triệu Uyển Nhi, một ít đào kép liền đi lên sân khấu, các loại tiếng tấu nhạc cũng theo đó vang lên.
Trong hí đình.
Hứa Thanh Tiêu rất thản nhiên, ánh mắt dừng lại trên sân khấu, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một ít chuyện khác.
Nữ đế đột nhiên tuyên mình vào trong cung.
Là để làm gì?
Ban thưởng cho một ít trân quả? Đánh một gậy rồi cho một viên kẹo?
Dùng khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt Nữ đế, dung nhan tuyệt thế có vẻ vô cùng bình tĩnh, hình như không có ý nghĩ này chứ?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm khái, quả nhiên lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, muốn phỏng đoán tâm ý hoàng đế rất khó, muốn phỏng đoán tâm ý nữ hoàng đế càng khó hơn.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, xem kịch nghe khúc.
Hứa Thanh Tiêu lười nghĩ nhiều, hướng ánh mắt lên trên vũ đài, nghiêm túc xem.
Chỉ nửa khắc sau đó.
Hứa Thanh Tiêu nhất thời hiểu ra.
Vở kịch trên sân khấu, tên là "Chu Quân Thỉnh Thác", đây là một điển cố, mấy trăm năm trước, có một Chu quốc, Hoàng đế gọi là Chu Quân, ông ta làm việc cứng đầu ngoan cố, vì để cho quốc gia phát triển nhanh chóng, không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng lại có một vị thần tử, lúc nào cũng khuyên can Chu quân, nhưng Chu quân thân là hoàng đế, tất nhiên không nghe ý kiến, thậm chí bãi chức quan, lạnh nhạt với đối phương, mà quốc gia cuối cùng cũng bởi vì tính nóng vội này, từ đó xem nhẹ chỗ căn bản.
Dẫn đến xảy ra một vấn đề lớn, giờ này khắc này, Chu Quân mới thật sự hối hận, muốn mời vị lão thần này trở về, thật sự đã vô cùng hạ thấp cái tôi trong người, khi biết đối phương thích xem kịch, thế cho nên đã tỉ mỉ biên soạn một vở kịch, mong đối phương tha thứ.
Thần tử này hiểu được tâm ý của bệ hạ, cuối cùng hóa giải được hiềm khích trước kia, từ nay về sau quân thần một lòng, cố gắng vì Chu quốc, về sau Chu quốc quả thực càng ngày càng tốt, chỉ là thế hệ sau không giữ được, vẫn bị diệt quốc.
Nhưng điển cố này lại lưu truyền đến nay.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hiểu được.
Hóa ra bệ hạ gọi mình vào đây, là muốn thông qua vở kịch này biểu đạt tâm ý của bản thân.
Làm nửa ngày còn tưởng rằng là cái gì.
Hóa ra là một lời xin lỗi.
Xin lỗi thì xin lỗi, cần gì phải phiền phức như vậy.
Nữ đế này thật sự là ngạo mạn mà.
Trong hí đình, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút thoải mái, ít nhất Nữ đế này cũng có chút lương tâm, biết nhận sai, tuy rằng cách biểu đạt hơi cổ quái, nhưng ít nhất cũng có tâm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không phải là người rộng lượng gì, cách xin lỗi này cũng vô dụng, cho nên một câu hắn cũng không nói, chỉ ngồi nghe thế thôi.
Nữ đế Đại Ngụy nhìn Hứa Thanh Tiêu ngồi ở một bên trầm mặc không nói, trong lòng cũng có chút khác thường.
Theo lý mà nói Hứa Thanh Tiêu hẳn là hiểu được tâm ý của mình chứ?
Sao hắn vẫn còn ngồi thế kia?
Chẳng lẽ là không hiểu?
Không thể như vậy chứ? Hứa Thanh Tiêu học rộng hiểu nhiều, không thể nào nhìn không hiểu cái này.
Trong lòng Nữ đế khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không phải không có khả năng, dù sao Hứa Thanh Tiêu mới nhập học khoảng hai tháng, đọc sách quả thật là nhiều nhưng không có nghĩa là cái gì cũng hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nữ đế vẫn mở miệng.
"Ái khanh, thích hí khúc không?"
Nữ đế hỏi, ngữ khí vô cùng ôn hòa.
"Thần, không thích."
Nhưng Hứa Thanh Tiêu trả lời rất dứt khoát, hơn nữa có chút lạnh lùng.
Hả...
Một câu nói làm cho Nữ đế thoáng lúng túng, lời vốn đã chuẩn bị, không biết nên nói như thế nào.
Qua một lúc lâu, thấy Hứa Thanh Tiêu vẫn trầm mặc như cũ, Nữ đế lại mở miệng.
"Ái khanh, cho dù công vụ bận rộn, có khi cũng phải nghỉ ngơi một chút, chớ để tổn hại sức khỏe."
Nữ đế mở miệng, nói một câu.
"Được."
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn tương đối lạnh lùng trả lời một câu.
Lập tức, hô hấp của Nữ đế có chút dồn dập, nhưng rất nhanh liền khống chế được.
Nàng im lặng và nhìn lên vũ đài.
Mà Triệu Uyển Nhi ở một bên lại có chút kinh ngạc, Nữ đế hôm nay hình như….hơi khác lạ.
Lời nói so với ngày thường nhiều hơn không ít, hơn nữa ngữ khí cũng ôn hòa không ít, ngày thường đều tương đối lạnh lùng, đối với ai cũng giống nhau, nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu lại... rất bất thường.
Nàng biết Nữ đế là vì trấn an Hứa Thanh Tiêu, nhưng vẫn có chút... bất thường.
Lại một khắc trôi qua, Nữ đế lại mở miệng.
"Ái Khanh, ngươi học rộng hiểu nhiều, có biết đây là hí khúc gì không?"
Nữ đế vẫn nhịn không được mở miệng, thậm chí lúc này đây hơi mang theo một tia tươi cười, dù sao hôm nay nàng tìm Hứa Thanh Tiêu tới, là hy vọng Hứa Thanh Tiêu hiểu được tâm ý của mình.
Cũng không phải thật sự mời Hứa Thanh Tiêu đến xem kịch.
Về phần lần này mở miệng có chút gượng ép, chính nàng cũng hiểu được, cũng không thể không nói lời nào chứ? Phá đến mức cụt hứng mà về?
Nghe được giọng nói của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Không biết."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, có điều ngữ điệu tốt hơn một chút so với câu nói trước đó, trả lời hai chữ.
Lời này vừa nói, nụ cười của Nữ đế có chút cứng đờ, có điều cũng được, Hứa Thanh Tiêu không biết, nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu Hứa Thanh Tiêu biết mà còn không trả lời, chẳng phải là oán niệm đối với mình rất sâu rồi sao.
"Kỳ thật trẫm cũng không hiểu lắm, Uyển Nhi, ngươi nói xem, khúc này là khúc gì."
Nữ đế mở miệng, nàng không thể nào đích thân giải thích cho Hứa Thanh Tiêu, chỉ có thể thông qua tỳ nữ bên cạnh truyền lời.
Lập tức, Uyển Nhi mở miệng, giải thích đơn giản về vở kịch này, có điều có chút mờ ẩn, không thể nói quá trực tiếp, bằng không đây không phải là biến tướng thừa nhận bệ hạ xin lỗi sao?
Khi Uyển Nhi giải thích, khuôn mặt Nữ đế vẫn bình tĩnh như trước, nhưng dư quang khóe mắt vẫn luôn ở trên người Hứa Thanh Tiêu.
Nàng phát hiện, Hứa Thanh Tiêu căn bản không có bất kỳ một tia biến hóa nào.
Điều này có chút kỳ lạ.