Chương 347: Xảy Ra Chuyện Lớn, Hứa Thanh Tiêu Muốn Phản Quốc? Nữ Đế Tuyên Hứa Thanh Tiêu Nhập Cung! (5)
Dựa theo tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, không thể nào không hiểu tâm ý của mình?
Nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ là cố ý muốn làm cho trẫm khó xử?
Nữ đế có rất nhiều ý nghĩ, nhưng hí khúc sắp kết thúc, Hứa Thanh Tiêu vẫn không nói lời nào, toàn bộ quá trình mặt vẫn lạnh lùng.
Cuối cùng, Nữ đế vẫn nhịn không được mở miệng.
"Ái Khanh... hiểu chưa?”
Nữ đế không nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, mà là nhìn lên vũ đài hỏi.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
"Bệ hạ, nếu có chuyện gì thì nói thẳng đi, thần… thật sự không biết.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Hắn biết ý nghĩ của Nữ đế, nhưng hắn giả bộ hồ đồ, cũng không phải muốn nghe xin lỗi, chỉ là làm cho người khó chịu một chút.
Hứa Thanh Tiêu tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Nữ đế Đại Ngụy sẽ đi xin lỗi mình, nhưng mình giả ngu cũng không phải không được chứ, để ngươi khó chịu một chút.
Quả thực.
Theo những lời mà Hứa Thanh Tiêu nói ra.
Nữ đế trầm mặc.
Có gì thì nói thẳng?
Việc này sao có thể nói thẳng?
Cũng không thể nói rằng, trẫm biết sai rồi, ái khanh xin tha thứ cho trẫm…
Lời này Nữ đế nói không nên lời.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Hứa Thanh Tiêu vẫn mặt không chút thay đổi.
Đến cuối cùng, Nữ đế hít sâu một hơi, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bàn tay xinh đẹp của nàng hơi run rẩy.
"Nếu đã như thế, ái khanh trở về tra điển cố, không có việc gì thì cũng nên nghe hí khúc, chớ để mệt mỏi."
"Giang sơn Đại Ngụy, vẫn cần loại hiền tài này như ái khanh."
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, trẫm thấy ái khanh cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, Uyển Nhi, tiễn Hứa ái khanh."
Nữ đế nói đến đây, tính đứng dậy trở về.
Lời nên nói cũng đã nói hế rồi!
Dù sao chính miệng nói xin lỗi thì! Không! Thể! Nào!
"Đa tạ bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu vẫn thái độ như trước, sau đó đứng dậy rời đi, quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho.
Nữ đế hơi kinh ngạc.
Nhưng vẫn nhìn theo Hứa Thanh Tiêu rời đi, Triệu Uyển Nhi đi theo phía sau.
Trong thời gian ngắn, Nữ đế lại trở thành người cô đơn.
Đợi Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Nữ đế cũng trở về điện nghỉ ngơi.
Sau nửa nén hương, Nữ đế trở lại trong điện.
Nàng ngồi trên long loan, im lặng.
Trong đầu mãi nghĩ về một điều.
Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc có hiểu ý của mình hay không.
Nếu nói không biết, nhưng Triệu Uyển Nhi đã nói trực tiếp như vậy.
Nhưng nếu nói biết, Hứa Thanh Tiêu còn bày ra bộ dáng như vậy, chẳng lẽ thật sự có oán khí lớn với trẫm thế sao?
Chuyện này cũng không đúng lắm.
Chuyện này, quả thật là mình có chút quá đáng.
Nhưng mọi chuyện xảy ra, bản thân mình cũng có nổi khổ tâm, Hứa Thanh Tiêu hẳn là hiểu rõ.
Nhưng vì sao Hứa Thanh Tiêu vẫn như vậy?
Nói đi cũng phải nói lại.
Nữ đế quả thật coi trọng Hứa Thanh Tiêu, An Quốc sách cũng đủ để chứng minh Hứa Thanh Tiêu có tài năng trị vì quốc gia.
Chỉ là An Quốc sách chủ yếu chính là 'Đại Ngụy tiền trang', đặt ở thịnh thế quả thật là thần khí lợi quốc, nhưng đặt ở hiện tại, cũng có chút không ổn thỏa.
Cho nên nàng hy vọng có thể dẫn dắt Hứa Thanh Tiêu cho thật tốt, thay đổi suy nghĩ khác, có điều nàng cần phải sắp đặt trước.
Để Hứa Thanh Tiêu vào Hộ bộ trước, hiểu được vương triều Đại Ngụy cần gì, vương triều Đại Ngụy hiện tại gặp phải vấn đề gì, nếu không, An Quốc sách bây giờ không có tác dụng.
Nhưng bất luận như thế nào, cũng không thể phủ nhận tài hoa và năng lực của Hứa Thanh Tiêu.
Đó là đại tài.
Nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự có khúc mắc với mình, cái này…. không phải là chuyện tốt gì.
Nữ đế trầm mặc.
Mãi đến giờ tý, nàng vẫn khó ngủ.
Trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Giờ sửu.
Nữ đế thở dài, một mình đi ra ngoài điện tản bộ vài bước.
Cuối cùng Nữ đế lắc đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa, về nghỉ ngơi trước đã, chỉ có thể hy vọng Hứa Thanh Tiêu tự mình suy nghĩ thật kỹ.
Rất nhanh, Nữ đế trở lại trong điện, cũng vào lúc này, Triệu Uyển Nhi đi tới.
"Bệ hạ, đây là Hứa Thanh Tiêu Hứa đại nhân bảo nô tỳ giao cho ngài, những lời mà hắn muốn nói, đều ở trên giấy."
Triệu Uyển Nhi giao một phong thư cho Nữ đế.
Người kia vừa nghe, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia vui mừng.
Sau đó nhận lấy tờ giấy.
Từ từ mở ra.
Trên tờ giấy, rõ ràng viết hai dòng chữ.
[Bệ hạ, thần kỳ thật.…]
[Thôi bỏ đi, hay là không nói ra thì tốt hơn.]
Trong nháy mắt Nữ đế trầm mặc.
Triệu Uyển Nhi ở một bên không nhìn thấy nội dung trong thư, có chút tò mò nói.
“Bệ hạ, Hứa đại nhân nói gì?”
Nghe được giọng nói của Triệu Uyển Nhi, Nữ đế không trả lời, mà là giấu thư vào trong tay áo, trầm mặc không nói rời đi.
"Bệ hạ, người đi đâu vậy? Nô tỳ đi cùng người.”
Triệu Uyển Nhi ở phía sau mở miệng nói.
"Không, trẫm, muốn yên tĩnh."
Nữ đế mở miệng, lại một lần nữa đi tản bộ.
Nàng hoàn toàn không thể ngủ được.
Trong đầu đều nghĩ Hứa Thanh Tiêu muốn nói cái gì.
Có gì mà không thể nói thẳng được sao?
Hà tất phải giấu?
Thật sự cho rằng trẫm thích đoán sao?
Nữ đế lúc này đã thực sự bị ủy khuất rồi, nàng kế vị tới nay, chưa từng gặp qua chuyện như thế này.
Cũng chưa bao giờ đoán tâm tư người khác như vậy.
Hứa Thanh Tiêu này!
Không thể thâm giao!
Trong đại điện, Triệu Uyển Nhi kinh ngạc.
Nàng ta chưa từng thấy qua bộ dáng Nữ đế như vậy, giống như có chút... buồn bực.
Hứa Thanh Tiêu này quả nhiên là có bản lĩnh lớn mà.
Mình thật sự có thể thâm giao một phen.
Học đường Thủ Nhân.
Trần Tinh Hà một mực chờ ở cửa, có vẻ có chút lo lắng.
Mãi cho đến khi Hứa Thanh Tiêu trở về, Trần Tinh Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao bệ hạ vô duyên vô cớ triệu Hứa Thanh Tiêu vào trong cung, có trời mới biết là chuyện gì, hôm nay thấy Hứa Thanh Tiêu bình yên vô sự trở về, hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sư huynh, trễ như vậy, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Hứa Thanh Tiêu đi tới, mang về một vài thứ, là trân quả bệ hạ ban thưởng.
“Sư đệ, bệ hạ tìm ngươi có chuyện gì?”
Trần Tinh Hà hỏi.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là gọi ta đi nghe khúc."
Hứa Thanh Tiêu tùy ý nói, tâm ý bệ hạ, hắn đã biết, cũng không có ý nghĩ gì lớn, mình làm tốt việc của mình trước rồi nói sau, chuyện khác, sau này lại nói.
"Nghe khúc?"
Trần Tinh Hà có chút nhíu mày, đang yên đang lành mời Hứa Thanh Tiêu đi qua nghe khúc làm gì?
Nhưng hắn không hỏi nhiều, nếu Hứa Thanh Tiêu đã về rồi, vậy thì chắc cũng không phải chuyện lớn gì.
"Được rồi, vậy sư huynh về nghỉ ngơi trước."
Trần Tinh Hà mở miệng, mà Hứa Thanh Tiêu cũng gật gật đầu.
Sau đó, giờ dần ba khắc.
Hứa Thanh Tiêu một mình ngồi trong đình, bắt đầu vận khí.