Chương 359: Động Đao Với Hoàng Thất? Phiên Vương Nổi Giận, Nữ Đế Uy Nghiêm! (5)
Đặt giấy Tuyên lên bàn, Hứa Thanh Tiêu ngược lại cũng không sợ người khác đến xem.
Nói một câu không dễ nghe thì cho dù người trong thiên hạ có nhìn thấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không tin tưởng mà ngược lại còn cảm thấy mình là người si nói mộng.
Cho nên có giấu cũng không có ý nghĩa gì.
Giãn giãn eo ra, cảm nhận từng gió mát thổi đến từ ngoài cửa sổ.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn muốn đi đến Hộ bộ một chuyến, mục đích của chuyến đi này là muốn bàn giao một ít chuyện, dồng thời Hứa Thanh Tiêu cũng đem mớ sổ sách đã tính xong từ trước cầm theo luôn.
Hộ bộ đưa nhiều hồ sơ tới cho mình như vậy là có mục đích gì?
Không phải chỉ là muốn kéo chân mình, thuận tiện xem trò cười của mình luôn hay sao. Hứa Thanh Tiêu không thích làm mất mặt người khác.
Nhưng nếu như đối phương đưa mặt lại gần cho hắn tát thì đây thật sự là hết cách rồi.
Ra khỏi phòng liền thấy Dương Hổ đang đứng chờ hắn ngoài cửa.
“Có chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn.
“Đại nhân, ngài không phải nói muốn tuyển đầu bếp hay sao?”
“Nhưng vấn đề ở đây là ta không biết viết chữ, bảo thông báo tuyển người đến bây giờ vẫn chưa viết được, ngài có bận không? Không bận thì ngài viết giùm đi.”
Dương Hổ có chút lúng túng nói.
Hứa Thanh Tiêu bảo hắn đi tìm đầu bếp thì đúng là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là hắn không biết viết chữ.
“Tìm đại một người viết đi, ta còn có việc, chờ ta trở về rồi nói.”
Hứa Thanh Tiêu còn tưởng rằng Dương Hổ tìm mình đến là vì chuyện gì, không ngờ lại là vì chuyện này.
“Cũng được, đại nhân ngài bận rộn.”
“Nhưng mà, ngài nói ra yêu cầu tuyển người đi.”
Dương Hổ hỏi.
“Không cần yêu cầu gì hết, đồ ăn thì phải làm cay một chút, những món ăn trong kinh đô vị quá nhạt, ta không thích lắm.”
Hứa Thanh Tiêu tùy ý phân phó một câu rồi liền rời đi.
Tìm đầu bếp thôi, đâu cần phải phiền như vậy.
“Được, ngài đi thong thả.”
Dương Hổ không có gì nói nữa, cầm giấy và bút đi đến thư phòng.
Hứa Thanh Tiêu không viết, toàn bộ học đường Thủ Nhân giờ chỉ còn lại mình Trần Tinh Hà biết viết chữ.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên.
Trong thư phòng, Trần Tinh Hà đang luyện chữ. Khoa cữ sắp đến, đối với văn chương Trần Tinh Hà cũng không có nghiên cứu gì quá nhiều mà ngược lại là đang rèn luyện các kiến thức cơ bản.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Tinh Hà không khỏi mở miệng.
“Vào đi.”
Dương Hổ ngay lập tức đi đến, cầm bút và giấy trong tay.
Thấy cảnh này, Trần Tinh Hà lập tức rõ ràng ý của đối phương.
“Để ở đây đi, đợi chút nữa ta cho ngươi xin chữ kí.”
Trần Tinh Hà có hơi ngạo mạn nói, mặc dù Dương Hổ là người một nhà nhưng dù là người mình thì vẫn phải chờ một hồi, dù sao thì chữ kí của Trần mỗ cũng không phải là thứ ai muốn có cũng được.
“Chữ kí?”
“Không phải đâu, Trần đại nhân, ta tìm người là để nhờ ngài viết thông báo tuyển dụng, Hứa đại nhân không rảnh cho nên ta đến đây tìm ngài.”
Dương Hổ có chút tò mò, kí tên gì vậy chứ?
Trần Tinh Hà: “...”
Ông nội ngươi chứ!
Lại là thông báo tuyển dụng?
Con mẹ nó ta dù sao cũng là người đứng thứ mười chín thi phủ đó. Sao các ngươi đều bảo ta làm cái này vậy?
Tay cầm bút của Trần Tinh Hà có hơi run nhẹ.
Vừa nghĩ đến là Hứa Thanh Tiêu sắp xếp, hắn cắn răng, trực tiếp viết chữ lên tờ giấy trắng.
Tuyển đầu bếp, một người.
Viết xong hắn liền im lặng không nói.
“Có muốn viết thêm một chút hay không?”
Dương Hổ nhìn vào mấy chữ trên tờ giấy, không nhịn được hỏi.
“Đủ rồi!”
Ngữ khí Trần Tinh Hà có hơi không tốt lắm.
Mà Dương Hổ cũng không nhiều lời nữa, cầm tờ giấy rồi đi.
Không bao lâu sau hắn liền dám tờ thông báo tuyển dụng ở bên ngoài học đường Thủ Nhân.
Làm xong tất cả, Dương Hổ bèn bắt đầu đánh quyền luyện công.
Cũng vào lúc này, một bóng người chậm rãi xuất hiện bên ngoài học đường Thủ Nhân.
Là một lão giả, mặc một bộ đồ trắng, trông hết sức bình thường.
“Tuyển một đầu bếp?”
Lão giả vuốt vuốt sợi râu, ánh mắt lại lộ ra ý cười.
Đây là Lý Quảng Hiếu, những ngày này ông ta ở nhà suy nghĩ một vài chuyện, đại khái chính là đang suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết vấn đề Đại Ngụy.
Bây giờ đã suy nghĩ được nửa tháng, ông dứt khoát ra ngoài đi dạo một vòng, thuận tiện đến xem Hứa Thanh Tiêu, nhìn xem hắn là đại tài thế nào.
Không nghĩ đến vừa đến liền nhìn thấy thông báo tuyển dụng thế này.
Ngay lập tức, Lý Quảng Hiếu đi vào bên trong học đường Thủ Nhân
“Có ai không?”
Lý Quảng Hiếu mở miệng, khí chất ông ta nội liễm, nhìn qua chỉ là biết là một ông lão hết sức bình thường.
“Ai?”
“Xin hỏi ngài là?”
Dương Hổ vừa luyện võ một hồi đã bị kinh động, hắn đi đến, thấy người đến là một ông lão thì thái độ lập tức thay đổi. Ai trong kinh thành hắn cũng đều không sợ, chỉ sợ ông lão mà thôi.
Có trời mới biết người đến có phải là đại thần trong triều hay không.
“Ồ, ta chỉ là một bách tính phổ thông bình thường, vừa đi ngang qua, nhìn thấy nơi này có tuyển đầu bếp nên muốn đến đây để hỏi một chút.”
Đối phương cười nói.
“Đầu bếp? Lão nhân gia, ta xem ngài cũng hơn sáu mươi rồi nhỉ? Sao còn tới ứng tuyển đầu bếp?”
Dương Hổ có hơi buồn rầu.
Ở đây tuyển đầu bếp nhưng vấn đề là hơn sáu mươi tuổi rồi ai dám mướn.
“Tên nhóc con, lão đầu tử ta vào nam ra bắc làm đầu bếp mấy chục năm, ngươi bảo ta luyện võ thì không được chứ bảo ta xào đồ ăn hay làm cơm thì không thành vấn đề, nếu không thì thế này đi, ta sẽ đi mua một ít đồ ăn, đại nhân ngươi bây giờ có nhà hay không? Nếu như có nhà, ta sẽ làm đồ ăn để cho các người nếm thử.”
“Nếu như không có ở đây thì tối nay ta sẽ làm, chờ đại nhân nhà ngươi về bảo hắn nếm thử, thế nào hả?”
Lý Quảng Hiếu khẽ cười nói.
Lời này nói ra làm cho Dương Hổ có hơi đắn đo khó quyết.
Mặc dù tuổi tác đối phương lớn nhưng lời ông nói thì đúng là không hề sai.
“Vầy đi, ta đi mua đồ ăn, ông ở đây nghỉ ngơi một chút, muốn làm gì thì cứ nói với ta, chờ chút nữa sau khi làm xong, nếu được thì ông cứ ở lại, nếu như không được vậy thì ta cũng không còn cách nào.”
“Chẳng qua đại nhân ta đã đi Hộ bộ, ước chừng giữa trưa mới có thể về, ông xem thế nào hả?”
Dương Hổ nói thế, mặc kệ là có được hay không thì cứ thử một lần trước đi, nếu như được thì cái gì cũng dễ nói, nếu như không được thì coi như thôi.
“Được, vậy thì làm phiền quan sai, đồ ăn không cần mua quá nhiều, ngài xem thế nào tốt là được.”
Lý Quảng Hiếu gật đầu.
Những năm này ông ta vân du tứ hải, đúng thật là nấu ăn rất ngon, dù sao thì lúc không có chuyện gì ông ta cũng tự xuống bếp làm đồ ăn, coi như là một thú vui cuộc sống.
“Được rồi, ông ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi một chút đi, nắng hôm nay to lắm, đừng để trúng nắng.”
Dương Hổ cũng không nhiều lời, trực tiếp ra ngoài mua thức ăn. Hắn thấy Lý Quảng Hiếu có vẻ tự tin như thế thì lại càng đắn đo khó quyết.