Chương 362: Hộ Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Ba Bộ Thành Một! Chờ Cá Mắc Câu! (2)
Thứ mà Hứa Thanh Tiêu dạy cho cố Thượng thư trọng tâm không phải là phép cộng phép trừ mà là chữ số Ả Rập.
Tương đương với đơn giản hóa bàn tính, dù sao đến khi cần hạch toán thì lại ngươi cầm bàn tính ra tính toán lốp bốp, vấn đề không chỉ là phiền phức thôi đâu.
Quan trọng nhất là, khi ngươi tính toán tới mấy trăm lượng thì cũng đơn giản thôi, còn mấy vạn lượng thì sao? Mấy chục vạn lượng thì sao? Mấy trăm vạn lượng thì sao? Thậm chí là mấy ngàn vạn lượng, mấy vạn vạn lượng thì sao?
Thu nhập tiêu dùng của một quốc gia lít nha lít nhít cộng lại có bao nhiêu hồ sơ?
Một tháng Hộ bộ Đại Ngụy có ba mươi ngày, bảy phần người nơi này mỗi ngày đều đang ngồi tính tiền, vậy có mệt hay không? Có phải là rất phiền phức hay không? Có quá lãng phí thời gian hay không?
Có thể dùng số Ả Rập để thay cho số lượng, đừng nói là mấy vạn vạn lượng, coi như mấy trăm vạn vạn lượng thì cũng chẳng phải là chỉ nhiều hơn mấy số không thôi sao.
“Cố Thượng thư, học được chưa thế?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nếu như còn chưa học xong thì ta sẽ dạy lại thêm một lần.
“Lão phu... đã rõ.”
Cố Ngôn lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc. Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu lên tiếng như vậy, Cố Ngôn lập tức mang một cây bút lông đến, trực tiếp bắt đầu tính toán.
Cố Ngôn tùy ý viết một chuỗi số lượng, sau đó lại viết thêm một chuỗi số lượng nữa, dựa theo phương pháp cộng trừ Hứa Thanh Tiêu dạy. Mặc dù có hơi lag một xíu nhưng tốc độ cũng không chậm.
Một lát sau, Cố Ngôn đã tính ra đáp án.
Ngay sau đó, ông lấy một cái bàn tính từ trong tủ ra rồi bắt đầu tính toán.
Cứ tính như vậy, Cố Ngôn Cố Thượng thư tinh thông thuật đánh bàn tính, gõ gõ kéo kéo so ra thì hơi chậm một chút nhưng cuối cùng cũng coi như tính ra.
So lại một phen, cả hai số lượng có kết quả giống y như đúc!
Chậc!
Giờ khắc này, Cố Ngôn Cố Thượng thư. Người đứng đầu Hộ bộ sững sờ ngay tại chỗ.
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, lộ ra vẻ tự tại.
Chỉ một lát sau, Cố Thượng thư nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Đại tài!”
“Đại tài!”
“Thủ Nhân! Ngươi thật sự là đại tài vạn cổ!”
Cố Ngôn nắm chặt cánh tay Hứa Thanh Tiêu, kích động liên tục hô to, khen Hứa Thanh Tiêu là đại tài vạn cổ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại rút tay ra, vẻ mặt chân thành nói:
“Cố đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, nam nam lại càng bất thân, ngài còn như vậy ta sẽ đi cáo ngài đấy.”
Hắn không kỳ thị chuyện đồng tính nhưng nếu đặt trên người mình thì không được, nhất là người kia còn già như vậy, vậy thì càng không được.
“Phép tính này.”
“Nếu như mở rộng ra thì về sau hiệu suất hạch toán của Hộ bộ ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần.”
“Hứa Thủ Nhân, ngươi thật sự đúng là đại tài vạn cổ.”
Cố Thượng thư cũng không để ý đến mấy lời kia của Hứa Thanh Tiêu mà càng thêm kích động.
Phép tính của Hứa Thanh Tiêu chưa nói đến chuẩn xác bao nhiêu, chỉ nói đến tính giản lược và khả năng học rất dễ dàng của nó, không cần học cách gảy bàn tính cũng không cần tính tới tính lui sợ không cẩn thận thì sẽ tính sai.
Dù sao thì nếu như ngươi không cẩn thận đánh bàn tính quá nhanh thì sẽ dễ dàng xuất hiện chỗ sai sót. Cho nên thông thường mà nói thì muốn hạch toán một lần cần phải có năm người tiến hành riêng biệt, nhất định phải là đáp án mà cả năm người cùng đồng ý thì mới có thể ghi vào bên trong hồ sơ.
Nhưng dựa vào mấy chữ số mà Hứa Thanh Tiêu phát minh ra thì lại càng đơn giản hơn, vẫn là năm người hạch toán như cũ nhưng không cần tiếp tục ngu ngốc đi gõ bàn tính không ngừng như cũ, chỉ cần ngồi cộng trừ một phen, rất nhanh thôi sẽ cho ra kết quả.
Cứ như vậy chẳng phải là sẽ giảm được một lượng lớn nhân lực hay sao?
Những người còn lại có thể đi làm những chuyện khác, hiệu suất của Hộ bộ ít nhất có thể tăng lên gấp bội.
Mà Hộ bộ là chỗ nào? Là nơi quản lý tài chính Đại Ngụy, hạch toán cấp cơ sở tăng tốc độ lên vậy thì có thể làm được không ít chuyện có lợi khác.
Chuyện này đối với Hộ bộ mà nói đúng là một tin mừng, một hai ngày thì có thể không có cảm giác gì nhưng đợi một thời gian, một năm, mười năm, trăm năm.
Mớ thời gian tiết kiệm được trong lúc này là bao nhiêu đây?
Cố Ngôn thật sự không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu không chỉ có tài hoa cực lớn trên phương diện văn học, không ngờ đến Hộ bộ rồi mà tài năng vẫn khủng bố như thế.
Con mẹ nó đây là loại người gì vậy chứ.
Chẳng lẽ thật sự là đại tài vạn cổ sao?
Giờ khắc này, trong đầu Cố Ngôn không hiểu sao lại hiện lên một câu.
‘Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.’
Không hiểu sao Cố Ngôn lại muốn thay đổi hai chữ cho Hứa Thanh Tiêu.
Đổi Nho đạo thành Đại Ngụy.
“Cố Thượng thư, phép hạch toán ta đã dạy cho ngài, vậy tiếp theo có thể bàn đến chính sự được chưa?”
Hứa Thanh Tiêu không kiêu căng mà trái lại chỉ nhắc đến chính sự. Phép tính số học này cũng chỉ là phần lễ mọn tặng cho Hộ bộ mà thôi, cũng là vì tăng cường sức mạnh cho Đại Ngụy, nhưng hôm nay hắn tới không phải vì chuyện này.
“Ừ.”
Cố Ngôn lấy lại tinh thần sau đó rót một chén trà cho Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân, ngươi tặng cho Hộ bộ một phần lễ lớn như thế, vậy ta cũng nói thẳng.”
“Thật ra ta giao tất cả hồ sơ cho ngươi không phải là vì muốn chèn ép, mà là có hai mục đích.”
“Một là ta hy vọng ngươi có thể hiểu được tình hình Đại Ngụy một cách rõ ràng.”
“Hai là ta muốn để cho ngươi an tĩnh một hồi. Chân trước ngươi vừa mới giết quận vương, toàn bộ Đại Ngụy không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi, nếu như ngươi đi sai một bước thì chính là vực sâu vạn trượng.”
“Vậy nên ta mới phải làm vậy, ngươi cũng đừng thêm khúc mắc trong lòng nhé.”
Cố Ngôn ăn ngay nói thật. Ông cũng không muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu ghét mình, cũng không có ý mặt trong mặt ngoài, chuyện này cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là người bên dưới tự hiểu lầm mà thôi.
“Hạ quan đã biết.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn hiểu được ý của Cố Ngôn. Nếu như đổi lại hắn là Cố Ngôn, đoán chừng hắn cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao cứng quá thì dễ gãy.
Nhưng vấn đề là Đại Ngụy bây giờ, ngươi không cứng một chút thì không được. Hứa Thanh Tiêu cũng ước gì Đại Ngụy đang ở vào giai đoạn thịnh thế, hắn không có việc gì chỉ cần làm mấy bài thơ, lại đưa được mỹ nhân về, như vậy không sướng hơn sao?
Thật đáng tiếc, không phải như vậy.
“Ngươi rõ thì tốt rồi.”
Cố Ngôn khẽ gật đầu, ông mở miệng tiếp tục nói:
“Vậy ta hỏi ngươi, bước tiếp theo ngươi muốn làm gì?”
“Nói thật đi.”
Cố Ngôn chân thành nói.
Đã đến nước này rồi cũng không cần thiết phải che giấu nữa.