Chương 382: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (6)
Hắn gào thét, lớn tiếng khóc than kêu gào. Hắn không nghĩ tới chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà cũng xử chém đầu?
Hắn vẫn luôn rất phối hợp mà.
Ngay vào lúc này, Trấn Tây vương cũng không ngồi yên được nữa.
Nói thật thì hắn cũng có hơi ngẩn ra. Hứa Thanh Tiêu sao lại sát phạt quả đoán như vậy? Đây là tên sát nhân cuồng ma hả?
Người ta đều nhận sai, ngươi còn chém đầu?
Hơn nữa cho dù là hắn thật sự sai trước thì tội cũng không đáng chết.
“Dừng tay!”
“Hứa đại nhân, như vậy là quá đáng rồi!”
“Tuy hắn có tội nhưng nói tới nói lui thì cũng chỉ đơn giản là phạm tội vì tiền tài, cũng lắm thì bảo hắn bồi thường chút ngân lượng.”
“Ngươi giết hắn, quá mức nghiêm khắc.”
“Đây không phải là pháp luật Đại Ngụy ta.”
Trấn Tây vương mở miệng, tức giận ngăn lại.
Mà quan sai Hình bộc cũng có hơi do dự.
Nhưng âm thanh tức giận của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên,
“Bản quan lập lại lần nữa, lệnh của bản quan, nếu ai còn dám có bất kỳ do dự gì thì coi như là bao che. Trừng trị cùng tội.”
Giọng nói tức giận của hắn vang lên.
Không phải nhằm vào Trấn Tây vương, mà là nhằm vào quan sai Hình bộ.
Lời này vừa dứt, quan sai Hình bộ cũng triệt để không dám do dự nữa.
Lại thêm một cái đầu người... lăn cù cù trên đất.
Giờ khắc này.
Tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Thủ đoạn quyết tuyệt của Hứa Thanh Tiêu khiến mọi người im lặng không dám hé răng.
Đám phiên thương này quả thực đáng chết, nhưng tất cả mọi người đều rõ bọn người này chết không nổi.
Bởi vì bọn họ không phạm phải tội lớn, chẳng qua là lừa đảo gian thương chút thôi.
Bách tích muốn bọn họ phải chết, nhưng tất cả mọi chuyện phải tuân theo pháp luật của Đại Nguỵ.
Điều này Trấn Tây Vương biết, ba vị thượng thư cũng biết, tất cả quyền quý đều biết, thậm chí đến bách tính cũng biết.
Nhưng dưới loại tình huống thế này, Hứa Thanh Tiêu ấy vậy mà lại chém đầu người ta luôn, đây đã không còn là thủ đoạn quyết tuyệt nữa.
Mà là một tay che trời.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi đúng là vô pháp vô thiên!”
Trấn Tây Vương không nhịn nổi cơn tức giận của mình.
Không có lý do gì cả, lý do hắn tới đây lần này là gì chứ? Chính là điều đình!
Hoàn toàn không có ý tới phủ đầu Hứa Thanh Tiêu, mà là tới giúp đám phiên thương này kiểm soát tình hình, nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu không thể đụng tới đám người này.
Tất nhiên hắn cũng biết mọi chuyện đám người này làm ra, biết rõ hôm nay không dễ có được kết quả gì tốt.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm loạn lên như vậy, bọn họ cũng đã bàn bạc qua, cho rằng Hứa Thanh Tiêu chỉ vì vòi vĩnh chút tiền thôi đó mà.
Thế nên trước khi hắn tới đây, sớm đã nói chuyện hết với mấy người khác rồi, chỉ cần không có gì quá đáng, hắn đòi bao nhiêu tiền thì cứ đưa, cùng lắm qua mấy năm nữa lại ép Hứa Thanh Tiêu nôn ra là được.
Chỉ là điều không ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu thực sự dám ra tay, hơn thế lại còn ra tay tuyệt đường lùi.
Giết mấy người này, ảnh hưởng tới bọn họ rất lớn, mỗi năm đám người này thay bọn họ kiếm ra không biết bao nhiêu ngân lượng.
Càng quan trọng hơn nữa, Hứa Thanh Tiêu giết người lần này để lập uy, người này vừa bị giết, đám phiên thương tên nào tên nấy bị doạ sợ đái ra quần.
Đến lúc đó Hứa Thanh Tiêu sẽ hoàn toàn nắm được trò chơi trong lòng bàn tay, y không cho phép điều này xảy ra, chứ không phải việc giết hai tên kia.
Người chết rồi, y không có cách nào cứu được, nhưng người còn sống, y nhất định không để Hứa Thanh Tiêu lộng hành như vậy được.
“Vương gia!”
“Đây là lần thứ hai Hứa mỗ nhắc nhở ngài rồi, thẩm vấn công đường ngày hôm nay, do một mình Hứa mỗ quyết định.”
Hứa Thanh Tiêu thong dong mở lời, không chút sợ hãi cơn giận dữ của Trấn Tây Vương.
“Hôm nay công đường do một mình ngươi quyết định, nhưng bản vương cũng không cho phép ngươi tàn sát dân lành, bản vương hỏi ngươi, bọn họ phạm phải lỗi gì? Có cần phải phạt tới mức vậy không?”
“Cho dù là đầu đường giữa chợ cưỡng bức gái nhà lành, hay là mắng chửi ô nhục người khác, hoặc cưỡng ép người khác mua bán, cùng lắm ngươi cũng chỉ có thể phạt hắn hai lượng bạc, bắt hắn xin lỗi một câu, thậm chí nhốt hắn vào nhà lao cũng được, thế mà trong mắt ngươi lại không có vương pháp, chấp pháp quá đáng, trực tiếp giết hắn.”
“Pháp luật Đại Nguỵ, tội chết cũng phải do Hình bộ thị lang tự mình quyết định, người khác không được phép hạ lệnh.”
“Bản vương muốn hỏi một câu, pháp luật của Đại Nguỵ, do Hứa Thanh Tiêu ngươi quản chế sao?”
Trấn Tây Vương giận dữ nói.
Điểm công kích Hứa Thanh Tiêu của hắn rất đơn giản, trong luật pháp không hề viết, cưỡng ép gái nhà lành, sỉ nhục người khác, ép buộc người khác mua bán là tội chém đầu, là tội chết.
Nhưng phàm những chuyện liên quan đến tội chết, đều phải do đích thân cấp bậc từ Hình bộ thị lang trở lên mới được quyết định, chính xác không còn gì đáng nghi nữa mới có thể ban chết.
Hứa Thanh Tiêu vậy mà trực tiếp chém đầu luôn, vượt khỏi quy định pháp luật.
“Cưỡng hiếp thôn nữ, sỉ nhục người khác, ép mua ép bán, thực sự không đáng tội chết.”
“Có thể! Theo giáo huấn của Thái tổ, phàm là người dị tộc tới ô nhục người Đại Nguỵ ta, tất, giết không tha.”
“Điểm này, lẽ nào vương gia đã quên mất rồi sao?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt lên tiếng, trong pháp luật của Đại Nguỵ đúng là không nói tới việc cưỡng hiếp gái nhà lành là tội chết, nhưng Thái tổ từng nói điều này nha.
Năm đó Thái tổ Đại Nguỵ, kiến quốc lập lên vương triều Đại Nguỵ, chính là dựa vào thiết kỵ đuổi cùng giết tận dị tộc, bình định hỗn loạn.
Nếu không đám dị quốc này nào có chuyện tôn Đại Nguỵ làm chủ quốc chứ? Không lẽ bị sự quyến rũ của Thái tổ Đại Nguỵ chinh phục hả?
Còn chẳng phải dựa vào gió tanh mưa máu, giết tới mức dị tộc sợ mất mật, giết tới đám người kia kêu cha gọi mẹ sao.
Thế nên ở thời đại này, người dị tộc dám ô nhục người Đại Nguỵ, quả thật phải giết không tha.
Chỉ có điều những việc thế này không thể viết trong luật pháp, nhưng có sổ sách ghi lại làm chứng cứ, mà Hứa Thanh Tiêu lấy lời răn dạy này của Thái tổ quả đúng là có thể dùng được.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đổi trắng thay đen, ý của Thái tổ là, đối với những dị tộc không phục, bọn họ là thương nhân của Đại Nguỵ, hai kiểu người này hoàn toàn không thể đánh đồng.”
Trấn Tây Vương phủ định lại.
“Thương nhân của Đại Nguỵ?”
“Được!”
“Vương gia, vậy Hứa mỗ đành hỏi ngài một câu.”
“Ngài nói đám người phiên bang này là thương nhân của Đại Nguỵ? Đám bọn họ đã từng nộp một văn tiền thuế nào chưa?”
“Ngài nói đám người phiên bang này là thương nhân của Đại Nguỵ? Đám người này đã từng vì Đại Nguỵ làm chuyện gì chưa?”