Chương 383: Một Mũi Tên Trúng Ba Con Chim, Nữ Đế Tuyên Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Nắm Binh Quyền (1)
“Tổ tiên Đại Nguỵ thương tình bọn chúng, để bọn chúng có cơ hội mưu sinh, miễn thuế cho bọn chúng, để biểu lộ uy danh và sự hưng thịnh của Đại Nguỵ, chúng ta đã nâng đỡ, che chở cho đám phiên bang man di này hơn trăm năm, không mong cầu chúng báo đáp Đại Nguỵ bất cứ điều gì.”
“Nào ngờ đâu, đám thương nhân phiên bang này mượn hoàng ân, lại dám ở Đại Nguỵ ta mà ngông cuồng hống hách, không kiêng nể gì mà đánh đập dân thường Đại Nguỵ ta, làm nhục nữ tử Đại Nguỵ ta.”
“Hứa mỗ muốn hỏi Trấn Tây Vương một câu!”
“Đại Nguỵ sáu trăm năm trước, phiên bang xâm phạm lãnh thổ trung nguyên, lấn chiếm đất đai, có bao nhiêu bách tính đã phải sống như trâu như chó, dưới chân đám người phiên bang này, Thái tổ giương đao đứng lên, thiết kỵ trấn thế, tiêu diệt chúng mà xây nên cơ nghiệp Đại Nguỵ.”
“Nay đã qua sáu trăm năm sau, lại một lần nữa viễn cảnh ấy được tái hiện, ngài thân là phiên vương của Đại Nguỵ, đáng lẽ ra phải nhớ kĩ trong lòng, không ngờ rằng ngày hôm nay ngài không những không hỗ trợ bản quan nghiêm hình xử phạt, mà còn đứng về phía đám thương nhân phiên bang này.”
“Hứa mỗ thay bách tính trước mặt đây hỏi vương gia một chút.”
“Ngài, rốt cuộc là vương của Đại Nguỵ, hai là vương của dị tộc?”
Hứa Thanh Tiêu nói một tràng hùng hồn dõng dạc, hơn nữa chỗ đáng sợ của những lời này là đã dấy lên cơn giận dữ của bách tính, cộng thêm câu cuối cùng sức sát thương càng mãnh liệt hơn nữa.
Trong thoáng chốc.
Vô số ánh mắt ghim chặt lên người Trấn Tây Vương.
Đúng vậy, chúng là đám thương nhân phiên bang, nay ở kinh đô tự tung tự tác, không phải giống với sáu trăm năm trước, phiên bang xâm lược trung nguyên sao?
Sáu trăm năm trước là như vậy, sáu trăm năm sau cũng như thế.
Ngươi thân là vương gia, không những không giúp người của mình, ngược lại còn đi giúp người bên ngoài, ngươi có còn là con người không? Ngươi có phải vương gia của Đại Nguỵ không?
Ánh mắt của bách tính giống như một đám lửa bốc cháy, trừng trừng dán lên người Trấn Tây Vương.
Mặc dù khí thế không đáng sợ, nhưng từng cặp từng cặp mắt tràn ngập oán giận này, lại là lòng dân, là ý dân - thứ giết người đáng sợ nhất trong thiên hạ.
“Ngươi!”
Trấn Tây Vương chỉ vào người Hứa Thanh Tiêu, y hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng, mặc dù tức giận đùng đùng, nhưng ánh mắt của y không dám để lộ ra chút oán hận nào.
Bởi vì ý dân quá đáng sợ, y biết bản thân không thể nói năng linh tinh được.
“Vương gia, nếu như ngài là vương gia của Đại Nguỵ, vậy thì ngồi xuống đi.”
“Nếu ngài cảm thấy ngài là vương của dị tộc, vậy thì ngài cứ dứt khoát cho thị vệ của ngài ra tay đi, cứu thoát đám thương nhân phiên bang này.”
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu thay đổi, hắn lại tiếp tục đào một cái hố cho đối phương.
Mà sau khi bình phục lại tâm trạng, tiếp tục mở lời.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi không cần phải vu khống bản vương.”
“Bản vương là vương gia của Đại Nguỵ, tất nhiên bản vương phải hướng về bách tính của Đại Nguỵ.”
“Mà những lời bản vương vừa nói, hoàn toàn không phải nói giúp đám người này, mà là nói cho bách tính trong thiên hạ, đám thương nhân phiên bang này mặc dù có chút sai sót, nhưng nói cho cùng bọn họ là thương nhân phiên bang, nay Đại Nguỵ nhiều lần Bắc phạt, cần phải có thời gian hồi phục, nếu như giết đám bọn chúng rồi.”
“Chỉ sợ sẽ gây ra chiến tranh, đặc biệt là những người đứng sau đám thương nhân phiên bang này, đều là quyền quý dị tộc, nếu như bọn chúng phạm phải tội ác không thể tha thứ, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ, bản vương tuyệt đối không nói thêm câu nào.”
“Nhưng vì loại chuyện thế này, lại khiến cho bọn họ cảm thấy mất hứng, bất kể thế nào, cũng không chịu bỏ qua.”
Trấn Tây Vương nghĩ ra làm thế nào để phản đòn Hứa Thanh Tiêu, y đứng trên lập trường của Đại Nguỵ để phản kích lại Hứa Thanh Tiêu.
Ngươi muốn giết người, không phải không thể, nhưng vấn đề chính là, người ta nào có phạm phải tội lớn tày trời nào, thêm nữa bọn chúng là thương nhân phiên ban, ta không cho ngươi giết người, không phải vì sợ bọn chúng, cũng không phải giúp bọn chúng cái gì, chỉ là bọn chúng đại diện cho tầng tầng lớp lớp những đất nước nhỏ.
Đại Nguỵ đã trải qua bảy lần Bắc phạt, quốc khố vốn đã không còn rồi, nếu còn dấy lên một cuộc chiến nữa, đối với bách tính của Đại Nguỵ mà nói, ngoài đau khổ ra chỉ có khổ đau.
Y rất thông minh, đứng về góc độ của người dân để nói, thoát khỏi liên luỵ bản thân y, lời này vừa nói ra, không khác gì một thánh nhân vậy.
“Nực cười.”
Hứa Thanh Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía Trấn Tây Vương, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Theo như lời vương gia nói, hiện nay quốc lực của Đại Nguỵ không ổn, không thể tiếp tục chiến loạn nữa, thế nên con dân Đại Nguỵ ta, đứng trước đám người phiên bang man di này phải cúi đầu xin lỗi sao.”
“Cho dù con dân Đại Nguỵ ta bị đám phiên bang này đánh đập rồi, chúng ta cũng không thể nói gì sao? Cho dù nữ tử của Đại Nguỵ ta, bị đám người này làm nhục, chúng ta cũng chỉ có thể làm thinh như không sao? Cho dù chúng ta bị đám phiên bang này coi như chó như heo, chúng ta cũng không được phép lên tiếng sao?”
“Vương gia, sáu trăm năm trước, chúng ta đã đứng lên rồi!”
“Sáu trăm năm sau, theo ý của vương gia, lại để con dân Đại Nguỵ ta quỳ xuống lần nữa sao?”
“Còn nữa!”
“Vương triều Đại Nguỵ, nào có bao giờ sợ phải chiến đấu? Đám man di phiên bang này nếu dám xâm phạm, thiết kỵ Đại Nguỵ, không ngại đạp lên núi sông.”
“Con dân Đại Nguỵ ta, có sợ chiến đấu không?”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu không lớn, nhưng từng câu từng chữ vàng ngọc, giống như thanh kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ, mỗi một từ đều khiến sắc mặt của Trấn Tây Vương trầm xuống.
Thời khắc này, tất cả mọi người có mặt tại đó đều bị những lời của Hứa Thanh Tiêu làm cảm động, bách tính ở phía dưới đều đồng thanh.
“Con dân Đại Nguỵ chúng ta, không sợ!”
“Con dân Đại Nguỵ, trước nay chưa từng sợ.”
“Bọn chúng muốn đánh, Đại Nguỵ ta sẽ tiếp.”
“Sáu trăm năm trước chúng ta đã đứng lên rồi, sáu trăm năm sau chúng ta không thể lại quỳ xuống nữa.”
“Con dân Đại Nguỵ dù có chết cũng chết trên chiến trường!”
Những âm thanh kia từng tràng từng tràng vang lên, là giọng nói của bách tính, rung chuyển đất trời.
Những binh sĩ của Bát Môn kinh thành lúc này đây, cũng sục sôi huyết quản, bọn họ là quân nhân, là những người cảm nhận rõ nhất, những lời này của Hứa Thanh Tiêu quả thật quá hay.
Sáu trăm năm trước bọn họ đứng lên rồi, sáu trăm năm sau còn muốn bọn họ quỳ xuống sao?
“Truyền, chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình.”
Thấy Trấn Tây Vương ngồi xuống, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại lần nữa vang lên, cho truyền chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình lên diện kiến.
Chưởng quỹ cửa hàng Trường Bình nghe thấy lệnh truyền của Hứa Thanh Tiêu, sợ tới mức mặt mày trắng toát, quỳ phịch xuống khóc lóc thảm thiết.
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân tình nguyện bồi thường gấp ba lần ngân lượng, cũng tình nguyện tới nhà lao lãnh phạt, Hứa đại nhân, tiểu nhân đã biết sai rồi ạ.”