Người Chơi Hung Mãnh

Chương 398: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (4)

Chương 398: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (4)

“Thủ Nhân à, không phải ta muốn nói gì ngươi, hôm nay ngươi giết quá nhiều người rồi, tổng cộng khoảng hơn bốn trăm người, có một điểm Trấn Tây vương nói không sai, thực sự có thể dẫn đến chiến tranh, hiện nay Đại Ngụy không thể đánh trận được nữa rồi, ta vốn muốn khuyên ngươi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lúc đó ngươi đang lập uy, nếu như ngăn cản ngươi, sẽ không có lợi với ngươi, ầy.”
Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn cũng lên tiếng tiếp lời, có chút không vừa lòng.
Ấy vậy mà Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm lại nghĩ khác bọn họ, hừ nhẹ một tiếng.
“Các ngươi quá sợ hãi mà thôi, đám thương nhân phiên bang này giết cũng được lắm, ta lại cảm thấy không tồi đâu, Hứa Thanh Tiêu ngươi làm đúng lắm, đáng giết thì phải giết, nếu như muốn đánh nhau vậy thì cứ đánh thôi, còn phải sợ một đám phiên bang dị tộc cỏn con ấy thật hả?”
Chu Nghiêm cười lạnh.
Y không thấy Hứa Thanh Tiêu làm sai điều gì, ngược lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu làm rất tốt, giết là đúng, giết rất đúng.
“Trương thượng thư, Cố thượng thư, Chu thượng thư, chuyện ngày hôm nay, ta đã có kế sách chu toàn cả rồi, có rất nhiều chuyện không tiện nói thẳng, nhưng diệt trừ thương nhân phiên bang sẽ có lợi cho Đại Ngụy, có lợi cho sau này.”
“Nay chuyện này đã được giải quyết, làm phiền Cố thượng thư phải người đi điều tra sổ sách, làm phiền Trương thượng thư giám sát thu thuế, còn Chu thượng thư cũng cần đề cao cảnh giác, trong thời gian tới Kỳ Lân quân và Thần Cơ doanh phải trấn giữ xung quanh kinh thành, không được để một tên thương nhân phiên bang nào chạy thoát.”
“Còn nữa, Cố thượng thư, về chuyện tô thuế của thương nhân phiên bang, cũng cần phải dâng tấu cẩn thận, để bệ hạ hạ chỉ, toàn quốc thống nhất, bao gồm cả việc giữ lại biên lai, cũng có thể để toàn quốc noi theo học tập.”
Mọi chuyện đã được giải quyết xong, Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nói thêm gì nữa.
Lời Cố Ngôn nói, Hứa Thanh Tiêu hiểu, nhưng mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, Hứa Thanh Tiêu dám làm như vậy, tất nhiên cũng có lý của riêng mình, cho nên không cần phải phân bua làm gì.
Nghe thấy lời này của Hứa Thanh Tiêu ba vị thượng thư cùng gật đầu, cũng không còn gì để nói nữa.
“Vậy hạ quan xin phép cáo lui trước, tổng số lượng thuế thu được cuối cùng, Cố thượng thư sai người đưa thẳng cho ta là được, không phải truyền qua tay người khác đâu, làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy cáo lui, việc làm xong rồi, hắn phải về rồi, ở lại đây cũng không để làm gì cả.
“Được.”
Cố Ngôn gật đầu, trước mắt mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, cũng không thể nói gì thêm cả, không bằng cứ như này trước đi, còn về chuyện sau này, đợi tới lúc đó rồi tính, tạm thời không nghĩ ra cách gì hết.
“Thủ Nhân điệt nhi, cùng đi đi, ta cũng phải về rồi.”
Chu Nghiêm cũng đứng dậy, cùng Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Hứa Thanh Tiêu và Chu Nghiêm rất nhanh đã rời khỏi nơi này.
Lúc này, trong nội đường, chỉ còn lại hai vị thượng thư Trương Tĩnh và Cố Ngôn.
Đợi Chu Nghiêm cũng Hứa Thanh Tiêu đi rồi, giọng nói của Cố Ngôn mới vang lên.
“Hầy.”
“Thủ Nhân có đại tài, đại tài của Hộ bộ, đáng tiếc quá, mặc dù hắn là đại tài, nhưng lại quá nóng vội, giết ít nhất cũng phải khoảng bốn trăn năm mươi người, chỉ cần qua ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ lại có một núi tấu chương dâng lên nữa cho xem.”
“Qua mấy tháng nữa, là tới thọ đản của bệ hạ, tân triều năm đầu tiên, sứ giả vạn quốc tới thăm, đến lúc đó, bọn chúng nhất định sẽ lấy chuyện này ra để tố cáo Thủ Nhân, mặc dù bệ hạ trọng dụng hắn, nhưng sứ giả vạn quốc người người tới tố cáo, ít nhiều gì Thủ Nhân cũng sẽ phải chịu phê bình.”
Cố Ngôn lên tiếng, ông ta khen ngợi đại tài của Hứa Thanh Tiêu, nhưng đối với tất cả hành động ngày hôm nay của Hứa Thanh Tiêu, vẫn là có chút bất mãn.
Không phải nói Hứa Thanh Tiêu không thể giết người lập uy, mà là Hứa Thanh Tiêu giết người quá tay rồi, giết quá nhiều người, không cần thiết làm tới vậy.
Lời Cố Ngôn vừa dứt, Trương Tĩnh cũng không nhịn được mà cảm thán vài câu.
“Thủ Nhân có đại tài, đại tài của Hình bộ, nó giết người lập uy, huy động dân ý, giải quyết mầm họa thương nhân phiên bang, nhưng đúng là không cần thiết tới mức nóng vội như vậy, hơn nữa thu thuế ba phần cũng không có ý nghĩa gì mấy, còn về việc phạt thuế lão phu cũng cảm thấy có chút không thực tế.”
“Ông lo lắng về việc sứ giả vạn quốc tố cáo, nhưng thứ lão phu lo lắng là mầm họa chiến tranh có thể diễn ra.”
“Nếu như thực sự nổ ra chiến tranh, Cố đại nhân, lão phu muốn hỏi một chút, Đại Ngụy của chúng ta, có thể đánh được hay đánh không nổi?”
Trương Tính cũng thấy tò mò rồi, ông ta không biết nếu như thực sự có chiến loạn, đánh được hay không nữa.
“Khó à.”
Cố Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu, ngươi nói đánh được phải không? Đúng là đánh được thật, nhưng nói đánh không lại phải không? Cũng đánh không được thật.
Nói tóm lại là rất khó và rất phiền phức.
“Ầy, bỏ đi bỏ đi, chuyện đã tới nước này, cũng không còn gì để than trách nữa rồi, dù sao cũng có Thủ Nhân ở đây, cùng lắm thì phiền phức thêm chút, sau này ta cần tìm bệ hạ nói về chuyện này cho cẩn thận, Thủ Nhân phải tiếp tục ở lại Hình bộ làm việc, trên đầu lão phu còn rất nhiều vụ án cần Thủ Nhân giúp đỡ.”
Trương Tĩnh lắc đầu, cũng chẳng thấy gì cả, quan tâm làm gì hắn thế này thế kia, tới đâu hay tới đó.
Nhưng lời này vừa nói ra, Cố Ngôn hơi nhăn mày lại.
“Tiếp tục làm việc ở Hình bộ? Trương thượng thư, lời này của ngài có ý gì? Bệ hạ đã nói rồi, để Thủ Nhân tới Hộ bộ ta làm thị lang, hắn làm gì có thời gian tới Hình bộ của ông chứ? Nay Đại Ngụy còn trăm công ngàn việc đang chờ, ông đừng có tạo thêm phiền nữa.”
Cố Ngôn mở miệng nói.
“Tạo thêm phiền? Cố thượng thư, Đại Ngụy trăm công ngàn việc là sự thật, nhưng Hình bộ cũng có rất nhiều việc cần xử lý mà, thêm nữa, Bệ hạ bảo Thủ Nhân tới Hộ bộ, nhưng có nói không thể tới Hình bộ đâu? Còn nữa, Thủ Nhân ngay từ đầu đã là người của Hình bộ ta mà? Trước đây không phải ông là người không muốn Thủ Nhân tới Hộ bộ của ông sao? Nói nó không có tài để làm việc ở Hộ bộ mà?”
“Ồ? Giờ nhìn thấy đại tài của Thủ Nhân, lập tức đã lật mặt đổi thái độ rồi hả?”
Trương Tĩnh có chút không vừa lòng nói.
“Cái gì gọi là nhìn thấy đại tài của Thủ Nhân? Lão phu trước giờ vẫn luôn nói Thủ Nhân có tài làm Hộ bộ, ta nói Thủ Nhân không có tài năng làm Hộ bộ khi nào? Ông làm vậy là sỉ nhục, bôi nhọ người khác nha.”
“Nói tóm lại là, bệ hạ để Thủ Nhân tới Hộ bộ của ta, thì là người của Hộ bộ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất