Chương 408: Bệ Hạ! Bệ Hạ! Hứa! Hứa Thanh Tiêu Có Đại Tài Vạn Cổ Kìa (1)
“Khúc Chu Hầu, ngài nói cứ việc nói, kéo mấy Nho sinh bọn ta vào làm gì chứ?”
Tôn Tĩnh An nhăn mày, nói như vậy.
“Vậy các người ủng hộ bọn ta Bắc phạt không?”
Khúc Chu Hầu hỏi.
“Không ủng hộ.”
Tôn Tĩnh An không do dự trả lời.
“Vậy chẳng phải đủ rồi sao, mắng các người còn sai sao?”
“Một đám nhát gan, gần đây bản hầu gia nhận được tình báo, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đang âm thầm gửi số lượng lớn tư nguyên cho man di phương Bắc, không còn bao nhiêu thời gian nữa, đám man di này sẽ có thể giết tới đây rồi.”
“Thay vì đợi đám man di này đánh tới, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, mặc dù sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn, nhưng có thể chèn ép man di, khiến chúng không dám đụng vào đất Đại Ngụy ta ít nhất ba mươi năm nữa.”
“Không trừ khử man di, Đại Ngụy về cơ bản sẽ không có ngày an định phát triển.”
Giọng nói Khúc Chu Hầu vang dội, lời của hắn không có nửa điểm sai sót.
Man di phượng Bắc nay nhìn chằm chằm vào Đại Ngụy như hổ đói, dù cho đã bảy lần Bắc phạt, đánh tới mức bọn chúng chịu tổn thương nặng nề, nhưng cũng không thể cản được vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên len lén cung cấp tài nguyên cho bọn đấy.
Hai vương triều này hận không thể tặng cho man di phương Bắc một nửa quốc khố, chính là vì hy vọng man di phương Bắc có thể nhanh chóng hồi phục một chút, sau đó lại đánh giết Đại Ngụy lần nữa.
Đến lúc đó một là Đại Ngụy cầu cứu bọn chúng, hai là Đại Ngụy bị man di đánh thẳng vào kinh thành, nếu như vậy bọn chúng drc có thể huy động quân đội theo xuống, dựa vào danh hiệu của Đại Ngụy mà thừa cơ kiếm được không ít món hời ngon.
Nếu như may mắn hơn nữa, có thể nuốt luôn Đại Ngụy cũng không phải chuyện không thể.
Thế nên tất cả các vị võ quan đều cho rằng, Đại Ngụy quả thật cần phát triển, nhưng vấn đề nằm ở chỗ người ta không cho phép, bây giờ ngươi không dẹp yên mối loạn man di này, đợi đến khoảng ba năm năm sau, người ta đem quân đến đánh ngươi rồi, cục diện Tĩnh Thành chi biến không phải sẽ tái diễn sao.
“Lời này của Khúc Chu Hầu không sai, nhưng nếu như đánh thêm lần nữa, có thể thắng hay không còn chưa chắc! Nếu như thắng rồi, sau đó Đại Ngụy cũng gần trống không, cứ coi như trừ được man di xong, vậy còn như dị tộc khác thì sao? Lẽ nào bọn chúng không thèm khát Đại Ngụy chúng ta sao?”
“Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, bọn chúng lẽ nào không ra tay?”
“Nói thêm một câu đại nghịch bất đạo nữa, một khi Bắc phạt, lỡ như xuất hiện loạn trong nước thì sao?”
Giọng nói của Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn không lớn, nhưng từng chữ từng chữ phát ra rất hùng hồn.
Muốn đánh nhau không sao hết.
Nhưng đã từng nghĩ qua tình trạng hiện tại của Đại Ngụy chưa, đánh thắng rồi thì thế nào? Man di phương Bắc có gì để lấy đâu?
Điều đáng sợ nhất chính là, bên này Bắc phạt vừa mới khai chiến, đánh được hẳn một nửa rồi.
Xảy ra nội chiến, các nước dị tộc, tiểu quốc khác liên thủ với nhau xử ngươi.
Giang sơn Đại Ngụy thế là đi tong luôn.
Hơn nữa một khi chiến loạn, nhất định sẽ mất đi dân tâm, đến lúc đó ngươi muốn xử lý như nào, muốn giải thích ra sao đây, nhưng đối với bách tính mà nói, đánh nhau nhất định sẽ có người phải chết, sẽ có chuyện này chuyện kia xảy ra, sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Đến lúc đó một đám phiên vương phất cờ kêu gọi, mọi người sẽ lập tức lật đổ nữ đế, Đại Ngụy sẽ rơi vào thời kì nội chiến cực kì kinh khủng.
Có lẽ giang sơn thực sự sẽ đổi chủ rồi.
“Vậy theo như ý các ngươi, không được đánh phải không? Cứ trốn tránh như vậy, đợi trận Tĩnh Thành chi biến đến một lần nữa phải không? Mấy tên văn thần Đại Nho các ngươi, từng người từng người đều nhát đến bất thường, không có cốt khí gì cả, nếu như Tiên đế sinh sớm vài năm, sớm đã không cần tới Bắc phạt rồi.”
Khúc Chu Hầu nhịn không được nữa chửi mắng.
Lời này vừa nói ra, giọng nói của An Quốc Công lập tức vang lên.
“Không được phép hỗn xược.”
Ông ta thét một tiếng, Khúc Chu Hầu cũng nhận ra bản thân nói không đúng, ngay tức khắc cúi đầu, nửa quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, thần nhất thời nóng vội, nói năng bừa bãi, vẫn mong bệ hạ thứ tội.”
Sắc mặt của Khúc Chu Hầu có chút khó coi, hắn ta quả thật có chút nóng vội.
“Được rồi.”
Ngồi trên long ỷ, nữ đế lên tiếng, tiếp theo ánh mắt xinh đẹp của nàng đặt trên người bá quan, sau một lúc mới từ từ nói.
“Chuyện Bắc phạt đúng thật có thể thảo luận rồi, lời của Khúc Chu Hầu không sai, không bình định giặc ngoại xâm, Đại Ngụy khó có thể phát triển.”
“Truyền chỉ ý của trẫm, lệnh cho Binh bộ lập tức xây dựng phương án Bắc phạt mới, trong vòng ba tháng, nhất định phải nộp lên kế sách Bắc phạt.”
Giọng nói của nữ đế rất bình tĩnh.
Nhưng câu nói này, giống như tiếng sét giữa trời quang, khiến cho toàn bộ triều đường đều trở nên xôn xao.
“Bệ hạ! Vạn lần không được đâu.”
“Bệ hạ, Bắc phạt tuyệt đối không thể được, kính mong bệ hạ suy xét.”
“Thỉnh bệ hạ suy xét, nếu còn tiếp tục Bắc phạt nữa, Đại Ngụy sẽ không có ngày an ổn đâu.”
Những người đầu tiên phản ứng lại chính là Văn thần và các vị Đại Nho, bọn họ gần như ngay lập tức đồng loạt quỳ xuống, đến cả Thừa tướng Trần Chính Nho cũng quỳ xuống nền đất rồi, cao giọng xin bệ hạ cẩn thận suy xét.
Không ai nghĩ tới, nữ đế vậy mà lại đồng ý, hơn nữa còn sai Binh bộ đi tìm kế sách, trong vòng ba tháng phải viết ra kế sách mới cho Bắc phạt, thế này xem ra muốn chơi thật rồi đây nè.
Mà tất cả võ quan lại có chút hoang mang, bọn họ cũng không ngờ tới nữ đế lại dứt khoát như vậy, thực sự đồng ý luôn rồi hả?
Phải biết rằng bọn họ hôm nay không hề kỳ vọng nữ đế sẽ đồng ý ngay, chỉ là nhắc một câu thôi, để nữ để suy nghĩ kĩ xem sao, nhưng không ngờ được thế mà đồng ý luôn rồi.
Một lúc sau, khuôn mặt tưng bừng phấn khởi của võ quan dần lộ ra.
“Bệ hạ uy vũ!”
“Bệ hạ anh minh!”
“Chúng thần đa tạ bệ hạ!”
An Quốc công đứng đầu, tất cả chúng thần theo đó quỳ xuống, bái lạy về phía nữ đế, bọn họ phấn khích quá, thực sự quá phấn khích.
Dù sao lời của Đế vương, không thể dễ dàng thay đổi, hơn nữa cũng đã để Binh bộ tìm kế sách mới Bắc phạt rồi, rõ ràng là muốn chơi tới cùng.
“Bệ hạ!”
Trần Chính Nho cao giọng hét lớn, sau đó đổi lại được hai chữ.
“Bãi triều!”
Lời vừa dứt, nữ đế đứng dậy rời đi, cứ thế bãi triều luôn rồi, khiến cho mọi người đều đơ cả ra.
Không lâu sau, các vị võ quan vui vẻ rời đi.
Mà các vị văn thần Nho quan rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo, nếu như thật sự Bắc phạt, đả kích này đối với họ lớn quá rồi.