Người Chơi Hung Mãnh

Chương 407: Thăng Cấp Bát Phẩm, Triều Đường Lại Bắt Đầu Náo Nhiệt Rồi (6)

Chương 407: Thăng Cấp Bát Phẩm, Triều Đường Lại Bắt Đầu Náo Nhiệt Rồi (6)

“Không cần tranh cãi nữa.”
“Sứ giả các nước tới thăm là chuyện lớn, cấp hai trăm lượng bạch kim đi, hoàng thất nghi trượng thì không cần đổi nữa, còn về việc quan bào thì tứ phẩm trở nên thay mới, tứ phẩm trở xuống thì thôi.”
Nữ đế lên tiếng, cấp hai trăm vạn lượng, làm người hòa giải hai bên, nàng cũng cảm thấy năm trăm vạn lượng có hơi nhiều, nhưng năm mươi vạn thì lại ít, thế thì khoảng hai trăm vạn lượng là được rồi.
“Bệ hạ! Thế này…ầy, thôi vậy, tạ bệ hạ long ân.”
Vương Tân Chí có chút không vui, hai trăm vạn lượng quả thực không đủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao vẫn còn sớm chán, nếu không đủ từ từ xin thêm sau.”
Lễ bộ thượng thư nói xong những lời này, Lại bộ thượng thư Trấn Chính Nho liền bước ra ngay.
“Bệ hạ, mặc dù cấp phát cho Lễ bộ hai trăm vạn lượng rồi, vẫn mong bệ hạ cấp tiền cho Lại bộ, không phải để tăng bổng lộc cho quan viên, chỉ là bổng lộc của tất cả quan viên đều quá thấp, cũng không có bổng lộc thưởng nào, nay Tiết Trung thu sắp tới rồi, không bằng thưởng cho quan viên chút bổng lộc, thêm nữa cấp phát cho tất cả quan sứ của Đại Nguỵ chút quà, thực phẩm các loại.”
Trần Chính Nho lên tiếng, ông ta lộ diện không nói tới việc tăng bổng lộc cho quan sứ Đại Nguỵ, dưới tình hình này muốn tăng bổng lộc khẳng định không được, Đại Nguỵ đột nhiên bạo phú, không có nghĩa là mỗi năm đều có thể thu về được nhiều như vậy.
Nếu như mỗi năm đều có thể thu về nhiều như này, quả đúng có thể tăng bổng lộc rồi.
“Ái khanh cần bao nhiêu?”
Nữ đế bình tĩnh hỏi.
“Thần, không cần quá nhiều đâu, năm ngàn vạn lượng thôi.”
Trần Chính Nho tâm không động lòng không hoang mang nói.
Văn võ bá quan: “…”
Nữ đế: “…”
Hay, hay lắm, quá hay luôn, cái gì gọi là sư tử mở miệng rộng hả? Đây chính là sư tử mở miệng rộng đây này.
Năm ngàn vạn lượng? Toàn bộ quan sứ ở khắp nơi trên Đại Nguỵ phát hết một lần cũng chưa chắc cần nhiều như vậy đâu nhể?
Thế này đồng nghĩa với việc thưởng thêm một tháng bổng lộc đó.
“Trần đại nhân, ngài thế này thực sự nghiêm túc đấy hả?”
Cố Ngôn lên tiếng nói chuyện có chút kì lạ.
“Vậy thì cũng chưa chắc, chủ yếu là muốn chuẩn bị cho việc trả giá thôi ấy mà, Cố đại nhân cảm thấy bao nhiêu thì vừa phải?”
Trần Chính Nho cười nhẹ nói, ông ta biết bản thân ra giá hơi quá đáng, nhưng không như thế này thì không được, nếu thật sự nói ra cần tám trăm vạn, một ngàn vạn, một lúc sau khẳng định không lấy được.
Không bằng ra một cái giá trên trời, sau đấy để mấy người từ từ giảm xuống.
“Tám mươi vạn lượng thế nào?”
Cố Ngôn nghĩ ngợi một hồi, nói ra một con số cực kì thấp.
Trần Chính Nho: “…”
Tám mươi vạn lượng?
Ngươi có còn là người không vậy? Tám mươi vạn lượng phân cho mỗi người một cân gạo làm quà Trung thu hả? Ngươi dám tặng người ta không?
“Thấp nhất là hai ngàn vạn lượng.”
Ánh mắt Trần Chính Nho bắt đầu nghiêm nghị rồi.
“Một trăm rưỡi.”
Cố Ngôn cũng nghiêm túc.
“Cố thượng thư, ngài quá đáng rồi đó nha, Lễ bộ cũng được hai trăm vạn rồi, cả Lại bộ ta vậy mà chỉ được có một trăm rưỡi thôi hả?”
Trần Chính Nho hơi cáu, dù sao ta cũng nghiêm túc rồi, ngươi còn muốn chơi trò này với ta sao?
“Hai ngàn lượng không thể được, ba trăm, nhiều nhất là ba trăm vạn, nhiều thêm một lượng cũng không được, có chết cũng không đưa.”
Cố Ngôn cũng phun ra những lời cay nghiệt.
Chỉ ba trăm vạn lượng, nhiều hơn một lượng cũng không đưa.
“Bệ hạ! Cố thượng thư tuổi già sức yếu, để ông ta về hưu đi, thần tình nguyện gánh thay trách nhiệm Hộ bộ.”
Trần Chính Nho lười để ý tới tên keo kiệt này, trực tiếp xin đi qua Hộ bộ luôn.
Lại bộ thượng thư đổi thành Hộ bộ thượng thư, không tệ nha.
“Được rồi.”
“Hai vị ái khanh đừng tranh cãi nữa, phát cho Lại bộ tám trăm vạn lượng đi, cộng thêm năm sau cũng sẽ có, chỉ có nhiều hơn không ít đi.”
Nữ đế lại một lần nữa đứng ra giảng hoà, nhưng còn hứa năm sau cũng sẽ có, không ít đi mà chỉ có nhiều lên.
Mặc dù không nhiều, nhưng cũng khiến quan viên trăm họ mong ngóng về Tết Trung thu năm sau.
Lại bộ và Lễ bộ xin ngân lượng xong rồi.
Công bộ, Hình bộ cũng theo đó mà lên tiếng.
Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, Hình bộ bảy mươi vạn lượng, Công bộ được một trăm năm mươi vạn lượng chốt sổ xong luôn.
Cũng vào lúc này đây, cuối cùng cũng có một giọng nói bất chợt vang lên.
“Bệ hạ, nếu như bây giờ quốc khố dồi dào, chuyện Bắc phạt liệu có thể tiếp tục bàn luận được chưa?”
Sau khi giọng nói kia vang lên.
Toàn bộ triều đường đều trở nên tĩnh lặng.
Một câu Bắc phạt, trong giây lát khiến cho không khí trong đại điện trở nên đặc quánh.
Người lên tiếng đề nghị là một vị Hầu gia, Khúc Chu Hầu.
Hắn lên tiếng mở màn trước.
Hỏi dò nữ đế có thể bàn luận về việc Bắc phạt không.
Trước đây không bàn về việc Bắc phạt, là vì than thở quốc khố không còn ngân lượng nữa, bây giờ có ngân lượng rồi phải không?
Có phải có thể Bắc phạt rồi không?
“Hầu gia! Bây giờ Đại Ngụy không thích hợp để tiến hành Bắc phạt, mặc dù bây giờ quốc khố có ngân lượng, nhưng Đại Ngụy vẫn còn trăm việc đang chờ, nếu như lại một lần nữa Bắc phạt, chỉ sợ lại cần một con số trên trời nữa mới đủ, bảy vạn vạn lượng này không thể cầm cự được bao lâu cả.”
“Bắc phạt không thể dấy lên nữa, phải coi cuộc sống dân sinh Đại Ngụy làm gốc rễ.”
Cố Ngôn bắt đầu nghiêm túc rồi, ông ta lên tiếng, phủ định chuyện Bắc phạt.
Đúng, hiện nay Đại Ngụy có ngân lượng rồi, nhưng vấn đề là không thể Bắc phạt nữa.
Tuyệt đối không thể Bắc phạt.
Một khi Bắc phạt, bảy vạn vạn lượng này về cơ bản không đủ, trừ khi ngươi có thể đảm bảo rằng trong vòng nửa năm có thể đánh hạ phương Bắc, giết sạch man di, nếu không thì, Bắc phạt sẽ khiến Đại Nguy sa sút.
Hơn nữa, khó khăn lắm Đại Ngụy mới có ngân lượng, còn rất nhiều chuyện phải làm, nào có chỗ cho Bắc phạt chứ?
“Hừ!”
“Lúc không có ngân lượng thì nói không có tiền, có tiền rồi còn nói không thể Bắc phạt? Mấy tên văn thần Nho quan các ngươi, từng người từng người đều là những tên nhát cáy, man di biên cương phía Bắc đã bắt đầu khôi phục lại rồi, đang ở đó mài vũ khí rồi đó.”
“Nếu như chúng ta còn không xuất kích, đợi bọn chúng tích trữ đủ sức mạnh rồi, lại một lần nữa gây ra Tĩnh Thành chi biến, lúc đó ai sẽ là người lên trận đây? Để mấy tên văn thần các ngươi lên phải không? Hay là để mấy vị Đại Nho ra trước cổng thành chửi chó mắng mèo bọn chúng? Mắng chết bọn chúng?”
Khúc Chu Hầu cực kì không nể mặt chửi.
Thái độ rất kiên quyết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất