Chương 420: Cái Gì? Hứa Thanh Tiêu Thế Mà Lại Thích Trẫm? (6)
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi đại điện, đi ra ngoài hoàng cung, ở ngoài điện gặp thượng thư Công bộ Lý Ngạn Long, chào hỏi một tiếng sau đó bóng người dần dần biến mất.
Mà trong đại điện, Triệu Uyển Nhi lại có chút nức nở nói.
"Bệ hạ, nô tỳ đời này sẽ không gả đi đâu hết, chỉ hầu hạ ngài, người đừng nên giao nô tỳ cho bất kỳ kẻ nào mà."
Triệu Uyển Nhi nức nở nói.
Nhưng nữ đế giờ phút này làm sao có tâm tư suy nghĩ chuyện này nữa.
Trong tâm trí nàng đều là.
Hứa ái khanh thích trẫm làm sao bây giờ?
Trẫm có nên trực tiếp cự tuyệt hay không?
Trực tiếp cự tuyệt, Hứa ái khanh có tức giận hay không? Đến lúc đó có trách tội trẫm không?
Nhưng nếu không cự tuyệt, chẳng phải là để cho Hứa ái khanh cứ mãi khổ tâm như thế.
Haizz.
Hứa ái khanh.
Vì sao ngươi lại đi thích trẫm chứ.
Nữ đế trầm mặc, thậm chí nàng càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có rất nhiều chỗ cực kỳ cổ quái, ví dụ như ngày đó mời Hứa Thanh Tiêu đến xem kịch, Hứa Thanh Tiêu lưu lại thư cho mình.
Thì ra Hứa Thanh Tiêu có ý này.
Nữ đế hoàn toàn hiểu được, nhưng nàng cũng không vui vẻ gì, chỉ có bất đắc dĩ và trầm mặc.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã yêu một nữ nhân không thể yêu.
Trôi qua khoảng ba canh giờ.
Cuối cùng, nữ đế cũng khôi phục lại tinh thần.
Rất nhanh giọng nói vang lên.
"Truyền Lý Ngạn Long vào điện."
Bởi vì một câu tiếng lòng của Hứa Thanh Tiêu, nữ đế luống cuống tâm thần ba canh giờ, trời sắp tối, cuối cùng nàng mới nhớ đến Lý Ngạn Long còn ở bên ngoài.
Sau một khắc, Lý Ngạn Long đi vào trong đại điện, tràn đầy ủy khuất nói.
"Thần, tham kiến bệ hạ."
Lý Ngạn Long có chút khó chịu, vốn dĩ được truyền vào trong cung, ông ta còn tưởng rằng bệ hạ thấy Công bộ đáng thương, muốn phân ít bạc cho Công bộ.
Nhưng không ngờ được chính là cho mình đứng ở bên ngoài gần bốn canh giờ, chân ông ta cũng đã tê cứng hết rồi.
Gần bốn canh giờ này, ông ta vẫn luôn suy nghĩ, mình làm sai ở chỗ nào? Mình có làm gì không tốt, bằng không vì sao lại phơi mình ở bên ngoài bốn canh giờ?
"Thứ này, có thể chế tạo ra không?"
Ngữ khí của nữ đế trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Nữ thần băng lãnh một lần nữa lên sàn diễn.
Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long nhìn bản vẽ trong tay mình.
Ông ta không trả lời ngay mà chỉ đứng đó xem xét một cách kỹ càng, mỗi chi tiết nhỏ cũng được xem đi xem lại nhiều lần.
Một lát sau. Ánh mắt Lý Ngạn Long lộ ra vẻ sáng bừng.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
“Vật này đúng thật là thần vật có lợi cho đồng ruộng.”
Lý Ngạn Long nắm chặt bản vẽ trong tay, vô cùng kích động nói:
Ông ta là Công bộ thượng thư, loại bản vẽ thế này chỉ nhìn qua một chút là biết ngay tác dụng là gì, tất nhiên là lộ ra vẻ kích động vô cùng rồi.
Thậm chí bây giờ trong đầu ông ta còn đang hiện ra hình ảnh chỉnh thể của guồng nước.
“Có thể làm ra vật này không?”
Đột nhiên giọng nói băng lãnh của nữ đế vang lên làm cho Công bộ thượng thư lập tức tỉnh táo lại. Trong phút chốc, Công bộ thượng thư có chút sợ hãi nói:
“Bẩm bệ hạ, vật này có thể làm được.”
Lý Ngạn Long trực tiếp trả lời.
“Cần bao nhiêu ngân lượng.”
Nữ đế cũng rất thẳng thắn.
“Năm trăm lượng bạc thì có thể làm ra được vật này, nhưng chỉ có thể kéo dài được mười dặm, chỗ phiền toái nhất của vật này là làm sao để kéo dài nó, mỗi một dặm cần đến năm mươi lượng bạc.”
Công bộ thượng thư trả lời như vậy, chẳng qua đây chỉ là số lượng đại khái, cụ thể như thế nào thì vẫn cần phải dựa vào tình hình thực tế.
“Nếu như dùng sắt đá thượng đẳng và đằng mộc thì sao.”
Nữ đế lại hỏi, còn sắc mặt của Lý Ngạn Long hơi thay đổi.
“Bệ hạ, nếu như dùng sắt đá thượng đẳng thì đoán chừng phí tổn sẽ cực đắt, ít nhất thì gấp năm lần trở lên, hơn nữa đó lại là con số ít nhất.”
Lý Ngạn Long biết hai loại chất liệu này cho nên đã nói giá tiền này ra.
“Gấp năm lần?”
Nữ đế trầm mặc.
Nói cách khác thì là hai ngàn năm trăm lượng bạc để kéo dài mười dặm, nếu như muốn kéo dài một dặm thì cần đến hai trăm năm mươi lượng bạc, bình thường mà nói thì đất tương đối khô cằn sẽ cách nguồn nước xa ba bốn mươi dặm.
Lại cộng thêm chi phí tạo vật, vậy thì phải cần đến bảy ngàn hai trăm lượng mới có thể cung cấp đủ cho một thôn Thủy Nguyên, thậm chí đây mới chỉ là phỏng đoán mà thôi, dù sao thì vẫn chưa tính tiền nhân công vào.
Nếu như thật sự muốn tính con số thực tế thì đất của một thôn phải cần đến một vạn lượng.
Vương triều đại Ngụy chia mười hương thành một huyện, mười huyện thành một phủ, mười phủ thành một quận, phân thành Lưỡng Quảng Tứ Hồ, một quảng bốn mươi chín quận, bốn hồ ba mươi sáu quận, cộng hết tổng lại là hai trăm bốn mươi hai quận.
Coi như có hai trăm bốn mươi hai ngàn hương trấn cần guồng nước thì trong này vẫn chưa bao gồm huyện đô, phủ đô, quận đô, cho nên nếu như thật sự muốn đi theo tiêu chuẩn cao nhất thì phải cần đến hai mươi bốn vạn vạn lượng bạc.
Quốc khố vốn không chuẩn bị nổi.
Sau một hồi trầm tư, nữ đế mở miệng nói:
“Công bộ khảo sát ngay tại chỗ, ưu tiên những người có đất chết khô cằn ở những nơi có nguồn nước, chọn ra năm mươi quận nghèo nhất trước nhưng nhất định phải thuộc phạm vi Nam Quảng để xây dựng guồng nước, cân nhắc chiều dài khống chế lại trong khoảng ba mươi dặm rồi cùng nhau thống nhất lại.”
“Lý Ngạn Long, trẫm cho ngươi bạc dự toán là năm vạn vạn lượng, dùng hết khả năng để tiết kiệm chi phí hao tổn, cổ vũ bá tánh góp sức xây dựng guồng nước. Tất cả chi phí nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng chất liệu thì không thể tiết kiệm được.”
Nữ đế đưa ra lựa chọn, năm vạn vạn lượng thì nhất định là không đủ nhưng đây chỉ là dự toán, dựa theo chi phí hao tổn thì năm mươi quận cần không ít hơn năm vạn vạn lượng, trong đó xem như có một phần chi phí nhân công.
Về phần đồ vật cần nhiều như vậy thì chắc là Công bộ cũng có cách trả giá, không thể nào làm theo giá thị trường được cho nên tất nhiên là có thể kiếm được mức giá thấp nhất. Thương nhân có thể kiếm được bạc nhưng không thể kiếm lời quá nhiều, dù sao thì đây cũng là thứ có ích cho đất nước.
Lúc đầu nữ đế cũng từng nghĩ rằng sẽ dùng chất liệu rẻ tiền nhưng suy nghĩ một hồi nàng vẫn lựa chọn bác bỏ.
Bởi vì loại đồ vật này nếu như sử dụng gỗ với chất liệu thấp kém thì chỉ sợ tiền tu bổ bảo dưỡng sẽ lại càng thêm phiền phức, chi bằng cứ dùng chất liệu tốt nhất, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chịu cực một chút.
Cùng lắm thì trước hết cứ để cho một bộ phận bách tính nâng cao sản lượng lương thực lên, chờ đến năm thu hoạch tốt thì sẽ từ từ sửa chữa.
Nói tới nói lui vẫn chỉ có một vấn đề, ngân lượng không đủ xài.
Nếu như trong quốc khố có mấy chục vạn vạn lượng bạc thì tốt biết bao nhiêu.
“Năm vạn vạn lượng? Bệ hạ? Người nói thật sao?”