Chương 427: Triều Đình Rung Chuyển, Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Nguy Cơ Lại Xuất Hiện (1)
“Bình thân.”
Nữ Đế mở miệng.
Sau đó, Lý Ngạn Long lập tức nói:
“Bệ hạ, Công bộ đã mất ba ngày để làm ra bản dự toán, đã chọn ra năm mươi quận cho công trình guồng nước lần này, nếu như tất cả đều dùng chất liệu loại tốt thì năm vạn vạn lượng miễn cưỡng đủ dùng, nhưng nếu như tăng thêm tiền nhân công thì dự chi phải cần thêm đến một vạn vạn lượng.”
Lý Ngạn Long đệ trình sách đệ dự toán lên, nghiêm túc nói.
Trên long ỷ, sau khi nữ đế nghe xong cái giá này thì cũng không hề lộ ra vẻ mặt gì, trong lòng nàng đã tự cân nhắc.
Giá tiền này thật sự đúng là không có vấn đề gì, nhưng cái giá này, nàng không tiếp thu được.
Nàng tùy ý lướt qua sách dự toán, nữ đế không nhịn được mở miệng nói:
“Năm vạn vạn lượng, nhân công, chất liệu. Bao gồm cả chi phí chờ sửa chữa cũng đều được tính trong đó, chỉ có thể ít không thể nhiều hơn, ái khanh có thể làm được không?”
Nữ đế hỏi vậy.
Nghe xong lời này, trong phút chốc, Lý Ngạn Long cười khổ nói:
“Bệ hạ, thần đã ép mức dự toán xuống thấp nhất rồi, nếu như ép xuống nữa, thần sợ là sẽ có tiểu nhân quấy phá.”
“Nếu như bệ hạ không hài lòng thì có thể tìm Hộ bộ tính lại, hơn nữa sau khi trở về thần đã suy nghĩ rất lâu, chuyện cấp phát năm vạn vạn lượng dù thế nào cũng phải bàn bạc lại với Cố Thượng thư mới được.”
“Trong đó có liên quan đến rất nhiều chuyện, mua vật liệu, thuê nhân công, cấp phát các nơi vân vân, chỉ dựa vào Công bộ thôi thì không dám hứa chắc sẽ có thể làm được một cách hoàn mỹ.”
Lý Ngạn Long ăn ngay nói thật, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra, ví dụ như chuyện một vài thương nhân vì kiếm lời mà nhất định sẽ đổi sang vật liệu rất kém, trên dưới cấu kết tham ô ngân lượng.
Loại này còn coi như là có thể nghĩ ra cách để dự phòng, nhưng mà mua vật liệu, đột nhiên ngươi lại muốn mua một số lượng lớn như thế, mọi người có muốn tăng giá hay không? Dù sao thì thương nhân không có lợi ích sẽ không dậy sớm, chỉ cần mọi người hợp lại tính toán, nhất định sẽ cố ý tăng giá, kiếm được nhiều tiền lời.
Sau đó nữa, năm vạn vạn lượng không thành vấn đề, nhưng nhân công thì phải làm sao bây giờ? Ngài đâu thể nào nói dân chúng ra tay giúp đỡ? Bảo quan phủ đi tuyên truyền?
Quan phủ tuyên truyền thì không thành vấn đề rồi nhưng vấn đề ở đây là bách tính có đồng ý hay không?
Đưa tiền ra mới là thực tế nhất.
Cho nên chuyện này nhất định phải thương lượng với Hộ bộ, Hộ bộ chính là nơi chuyên cai quản những chuyện này.
“Ngày mai lên triều rồi nói tiếp.”
Nữ đế nói, nàng vẫn lạnh lùng như cũ.
Đúng là như vậy, năm vạn vạn lượng mà muốn thực hành ở năm mươi quận thì đúng là rất khó khăn.
Nhưng giảm lại thì nàng lại không cam tâm, dù sao thì công trình guồng nước cũng lợi quốc lợi dân.
Muốn qua mặt Hộ bộ thật sự là rất khó, cần phải khiến cho Hộ bộ tiếp nhận việc này, vậy thì sẽ bới đi rất nhiều phiền phức. Không phải vấn đề của Hộ bộ mà là có người không muốn công trình guồng nước này được hoàn thành.
Cân nhắc.
Đối với đế vương mà nói, bất cứ chuyện gì cũng đều cần phải cân nhắc.
Công trình guồng nước này nàng nhất định phải thực hiện, cho dù sẽ gặp phiền toái nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
“Bệ hạ anh minh.”
Lý Ngạn Long hô lên một tiếng sau đó không còn chuyện gì nữa liền cáo lui rời đi.
Sau khi Lý Ngạn Long rời đi.
Nữ đế ngồi trầm tư trên long ỷ. Một lát sau, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
Là giọng của triệu uyển nhi.
“Bệ hạ, nô tỳ nghe nói hình như Hoa Tinh Vân sắp về kinh đô.”
Triệu Uyển Nhi lên tiếng làm nữ đế lấy lại tinh thần.
“Hoa Tinh Vân, sao hắn lại trở lại?”
Nghe thấy cái tên này, nữ đế cũng không ngạc nhiên, chẳng qua là nàng chỉ có chút hiếu kì.
“Nghe nói là có một vị đại nho ở Văn cung đại Ngụy mời hắn trở về, có phải là vì khoa cử đầu tiên của tân triều không?”
“Bây giờ Văn Cung Đại Ngụy ai cũng đều chờ mong Hoa Tinh Vân trở về, bên ngoài đã truyền vài tin tức, nói Hoa Tinh Vân ba năm minh ý bây giờ trở về, sẽ lập ngôn ngay trong ngày khoa cử.”
Triệu Uyển Nhi nói thế.
“Lập ngôn sao?”
“Cuối cùng Văn Cung Đại Ngụy cũng cảm nhận được một chút áp lực, đến cả Hoa Tinh Vân cũng gọi về rồi, xem ra Hứa Thanh Tiêu đã gây cho bọn họ áp lực rất lớn.”
“Chẳng qua Hoa Tinh Vân đã ở bên ngoài thời gian lâu như vậy, ngao du các nước, chỉ sợ bản tâm bất ổn, có thể trọng dụng như không thể thành thân tín.”
“Được rồi, đi giải sầu với trẫm một chút.”
Nữ đế rất bình tĩnh, dường như đối với người tên Hoa Tinh Vân này nàng không có bất kì hảo cảm gì cả, nhưng thân là đế vương, nàng sẽ không phán đoán một người chỉ vì vui giận nhất thời.
Chỉ cần có thể giúp ích cho giang sơn xã tắc thì bất luận là gì cũng đều được.
Nữ đế đứng dậy rời đi, Triệu Uyển Nhi đi theo sau lưng.
Mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu nhưng trong hoàng cung cũng không nóng lắm.
Mà ngoài cung, thời tiết lại có hơi nóng bức khó chịu.
Nhưng vào lúc này, một tin tức truyền ra làm cho kinh đô Đại Ngụy có hơi sôi sục.
Đời sống của dân chúng rất đơn giản, sống vui là được, sau đó sẽ bàn tán một chút về vài vấn đề, nếu như không có chuyện gì lớn xảy ra thì sẽ nói về chuyện con trai nhà này như thế nào, con dâu nhà kia ra sao, xuân lâu đó lại có thêm người mới.
Chỉ khi nào có chuyện lớn xảy ra thì kinh đô mới hơi náo nhiệt hơn một chút.
“Hoa Tinh Vân sắp trở về rồi.”
Một tin tức lớn truyền về kinh đô. Giờ khắc này, toàn bộ kinh đô đã bắt đầu náo nhiệt lên.
“Hắn không phải là đang đi ngao du các nước sao? Sao lại đột nhiên trở về rồi?”
“Hoa Tinh Vân? Tên này nghe quen quá nha, ồ, ta nhớ ra rồi, là cái tên tự xưng mình là đệ nhất văn nhân Đại Ngụy đó hả?”
“Hy vọng của Văn Cung Đại Ngụy, là Hoa Tinh Vân có khả năng trở thành nhị phẩm á thánh nhất của Chu thánh nhất mạch đó sao?”
“Sao hắn lại đột nhiên trở về vậy?”
“Hoa Tinh Vân là ai vậy? Ta vừa tới kinh thành, chưa từng nghe qua tên của người này.”
Dân chúng bàn tán sôi nổi, ban đầu có không ít bách tính tò mò rằng Hoa Tinh Vân là ai, nhưng rất nhanh sau đó đã nhớ ra nhân vật này.
Cũng không phải là Hoa Tinh Vân không có cảm giác tồn tại gì àm ngược lại tên tuổi của hắn cực kì nổi danh ở Đại Ngụy. Chẳng qua là khoảng ba năm trước đây Hoa Tinh Vân đã rời khỏi Đại Ngụy, đi du lịch đến các quốc gia khác.
Minh ý lập ngôn.
Bây giờ đã trôi qua ba năm, hoàng đế Đại Ngụy cũng đổi rồi, lại đã trải qua một lần rung chuyển, nếu như đặt vào trong hoàng cảnh thái bình thịnh thế thì chắc là mọi người sẽ không quên.
Nhưng vào trong thời điểm mấu chốt lúc này mà biến mất ba năm thì đúng là không ai nhớ được cái tên này.