Người Chơi Hung Mãnh

Chương 428: Triều Đình Rung Chuyển, Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Nguy Cơ Lại Xuất Hiện (2)

Chương 428: Triều Đình Rung Chuyển, Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Nguy Cơ Lại Xuất Hiện (2)

Cho dù là Hứa Thanh Tiêu nếu như đột nhiên biến mất ba năm, trong lúc đó Đại Ngụy mà bắc phạt vậy thì dân chúng sẽ không thể nhớ được Hứa Thanh Tiêu nữa.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện lại lần nữa thì dân chúng mới khơi gợi lại ký ức.
Tin tức càng ngày càng truyền xa, rất nhanh thôi cái tên Hoa Tinh Vân đã truyền ra khắp cả kinh đô Đại Ngụy, càng ngày càng có nhiều người nhớ tới nhân vật này. Trong lúc nhất thời, sự bàn tán nổi lên khắp bốn phía.
“Hoa Tinh Vân chu du các nước, ta còn tưởng rằng hắn đã đi nhậm chức ở các vương triều khác rồi chứ? Ai người hắn chỉ đi minh ý lập ngôn.”
“Giang sơn đời này cũng có người tài ba, Hoa Tinh Vân của ba năm trước có thể sánh ngang với Hứa Thanh Tiêu của bây giờ, nhưng đáng tiếc là hắn đã yên lặng ba năm, bây giờ uy danh của Hứa Thanh Tiêu lớn hơn nhiều so với hắn.”
“Rốt cuộc người tên Hoa Tinh Vân kia là ai vậy? Có ai giải thích một chút không, ta thật sự không biết luôn.”
“Các ngươi nói xem tên Hoa Tinh Vân này trở về vào lúc thời điểm mấu chốt, có phải là muốn đến gây phiền toái cho Hứa Thanh Tiêu không?”
“Có thể lắm chứ, trở về vào thời điểm quan trọng này, thật sự là có thể lắm đó.”
“Hì, hai ngôi sao sáng của văn đàn Đại Ngụy sắp đánh nhau sao?”
“Có trò hay để xem rồi.”
Chuyện này làm cho toàn bộ kinh đô Đại Ngụy náo nhiệt hẳn lên, dân chúng chẳng có chuyện gì làm thì rất thích xem náo nhiệt, nhất là mấy chủ đề như chuyện hai người tài đụng mặt nhau như thế.
Ngay sau đó những lời đồn dần xuất hiện.
“Lần này Hoa Tinh Vân trở về chính là bởi vì Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu sỉ nhục nhất mạch Chu thánh, lần này hắn trở về chính là muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu, không thể sỉ nhục Chu thánh được.”
“Hoa Tinh Vân nói muốn đứng vị trí đầu bảng khoa cử tân triều, để cho Hứa Thanh Tiêu biết cái gì mới thật sự gọi là đại tài.”
“Các ngươi sai rồi, lần này không phải Hoa Tinh Vân muốn đánh bại Hứa Thanh Tiêu trên khoa cử đâu mà là muốn đánh bại Hứa Thanh Tiêu trên Thái Bình thi hội, muốn chà đạp tài hoa mà Hứa Thanh Tiêu tự hào nhất dưới chân.”
“Tin tức nội bộ, tin tức nội bộ, tất cả đại Nho của Văn Cung Đại Ngụy đều đang đợi Hoa Tinh Vân về, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng chờ lệnh, muốn cầu chức vị cho Hoa Tinh Vân trên triều đình, muốn từ nho quan hai hướng triệt để tiêu diệt Hứa Thanh Tiêu.”
“Tin này của ngươi mà xem là tin nội bộ gì chứ? Ta mới có tin tức nội bộ nè, Văn Cung Đại Ngụy thấy Hứa Thanh Tiêu lập ngôn cho nên đã cảm nhận được áp lực, lần này cố ý gọi Hoa Tinh Vân trở về từ vương triều Đột Tà, đồng thời cũng không phải là đả kích Hứa Thanh Tiêu mà là muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu thân bại danh liệt.”
“Xin các ngươi luôn đó, mau nói cho ta biết cuối cùng thì Hoa Tinh Vân là ai vậy? Ta ngồi chờ lâu lắm rồi.”
Những lời đồn nổi lên trên khắp kinh đô, trong đó có không ít người âm thầm trong bóng tối muốn gây nên tình hình lộn xộn, làm cho hai ngôi sao sáng đấu nhau.
Nhưng cũng có một số ít người không biết cuối cùng thì Hoa Tinh Vân là ai.
Chỉ là rất nhanh sau đó, chủ đề lại thay đổi lần nữa, từ chuyện vì sao Hoa Tinh Vân trở về biến thành Hoa Tinh Vân và Hứa Thanh Tiêu ai giỏi hơn ai.
Người nói đến đầu tiên không phải là bách tính mà là những người đọc sách trong kinh đô.
“Cái này còn cần phải hỏi à? Nhất định là Hoa Tinh Vân rồi, hắn có tài lắm, các ngươi vốn là chưa từng thấy qua đâu. Ba năm trước ta đã từng gặp mặt Hoa huynh một lần, hắn chỉ đứng đó thôi mà đã làm cho ta có cảm giác giống như là thánh nhân tái thế, Hứa Thanh Tiêu à, hắn mà cũng xứng?”
“Ừ, năm đó Tinh Vân huynh tài hoa hơn người, không phải là người mà các ngươi có thể tưởng tượng được. Rất nhiều thiếu nữ trên khắp kinh đô này đều cảm mến hắn, đừng thấy Hứa Thanh Tiêu làm được mấy bài thơ từ. Đó đều chỉ là tác phẩm phong nhã mà thôi.”
“Tinh Vân huynh trong lúc bắc phạt đã lẻ loi một mình đi đến biên cảnh, phối hợp với mấy vị hầu gia kiên cười giữ vững biên cảnh, cho nên Đại Ngụy mới tránh được nguy cơ. Sau đó trên đại hội Tam Đạo, Hoa Tinh Vân đã một câu định càn khôn, đánh ngang tay, còn được vinh xưng là Văn Khúc tinh của đại Ngụy.”
“Mấy chuyện này có cái nào mà không làm rạng danh Đại Ngụy chúng ta? Trái lại, những chuyện mà Hứa Thanh Tiêu làm là bất kính với đại Nho, không tuân theo triều đình, vì lòng riêng của bản thân mà chém chết quận vương, không để ý đến hậu quả, miệng thì luôn nói là vì bách tính nhưng thật ra Hoa Tinh Vân Hoa huynh mới là vì bách tính.”
“Lấy Hứa Thanh Tiêu ra để so với Hoa huynh đúng là một sự sỉ nhục.”
Những người đọc sách ở kinh đô lên tiếng đầu tiên, đối với Hoa Tinh Vân, không hiểu sao bọn họ lại có một sự sùng kính không nói nên lời, nhưng họ lại gièm pha Hứa Thanh Tiêu.
Cũng may là dân chúng ở kinh đô cũng không phải kẻ ngu, không bị đám người đọc sách này làm cho lệch lạc tư tưởng, họ nói ra cái nhìn của mình.
“Ba năm trước Hoa Tinh Vân rời khỏi kinh đô chắc chắn không phải là vì minh ý lập ngôn. Lúc đó Đại Ngụy rung chuyển, chắc là hắn sợ Đại Ngụy không còn nữa cho nên mới nhanh chóng đi đầu nhập vào chỗ khác, sợ chậm rồi sẽ không kịp nữa. Bây giờ đại Ngụy đã ổn định lại rồi thì mới chạy về, đúng thật là buồn cười.”
“Hứa Thanh Tiêu đúng là đã làm việc vì bách tính, đặt bách tính ở vị trí ban đầu. Còn tên Hoa Tinh Vân kia thì sao? Nói là đi trấn thủ biên cương nhưng đó còn không phải là vì đi góp nhặt công huân hay sao? Coi bọn ta là đám ngốc thật à? Mấy đại Nho của Văn Cung Đại Ngụy đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu rồi.”
“Nhắc đến chuyện biên cảnh ta mới nhớ lúc trước hình như hắn đã xảy ra chút tranh chấp với Quán Quân hầu đúng không nhỉ? Chậc chậc, nếu như Quán Quân hầu về rồi thì chắc sẽ lại còn nhiều thứ thú vị hơn.”
“Ừ ừ, đúng đúng đúng, lúc đó Quán Quân hầu còn mắng Hoa Tinh Vân là không xứng làm người, mà Hoa Tinh Vân lại chẳng dám nói lại câu nào. Đáng tiếc bây giờ Quán Quân hầu đang trấn thủ ở biên cảnh, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.”
“Có rất nhiều chuyện đều chỉ là tin đồn thôi, ngược lại là ta thì đã từng gặp qua Hoa Tinh Vân rồi, đúng là rất có tài năng, tiên đế đúng thật là đã từng tán dương hắn.”
Đối với chuyện của Hoa Tinh Vân, dân chúng chia ra hai loại, một nửa bách tính dường như vẫn còn nhớ được chút chuyện, cực kỳ chán ghét Hoa Tinh Vân, còn có một vài bách tính thì lại không có thành kiến gì với Hoa Tinh Vân.
Dù sao thì có rất nhiều chuyện chỉ là tin đồn mà thôi, hơn nữa, lý do mà bách tính phẫn nộ, thật ra chỉ có một.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất