Chương 429: Triều Đình Rung Chuyển, Văn Khúc Tinh Đại Ngụy, Nguy Cơ Lại Xuất Hiện (3)
Thời điểm Đại Ngụy gặp biến thì hắn đã lựa chọn rời đi, ngao du các nước chỉ là đang lấy cớ mà thôi, ít nhất thì bất kể là như thế nào thì vào thời khắc mấu chốt như vậy Hoa Tinh Vân lại chọn ra đi, đây chính là điểm không ổn.
Nhưng bất kể là như thế nào thì ngày hôm đó, kinh đô Đại Ngụy đã hoàn toàn sục sôi.
Mà lúc này.
Trong Văn Cung Đại Ngụy.
Trong một gian thư phòng, bốn vị đại Nho đang yên lặng ngồi đó.
Trần Chính Nho, Tôn Tĩnh An, Vương Tân Chí còn có một vị khác là Trần Tâm.
Bốn vị đại Nho họp mặt, bầu không khí trong thư phòng cũng có vẻ rất nghiêm túc.
Rất nhanh sau đó, giọng của Trần Chính Nho đã chậm rãi vang lên.
“Vì sao Tinh Vân lại đột nhiên trở về vậy? Trần Nho?”
Trần Chính Nho bình tĩnh nhìn về phía Trần Tâm nói.
Ân sư của Hoa Tinh Vân chính là Trần Tâm.
“Ta cũng không biết nữa, hôm nay ta cũng mới vừa nhận được tin tức này.”
Trần Tâm đại Nho lắc đầu, ông ta thật sự không nói dối, cũng cảm thấy khá đột ngột, hôm nay mới nhận được tin đồ đệ của mình trở về.
Trần Chính Nho không nói gì, ánh mắt dời về phía Tôn Tĩnh An.
Mà biểu hiện của người kia thì lại cực kỳ trầm mặc, nhưng thấy ánh mắt của Trần Chính Nho, Tôn Tĩnh An vẫn nói:
“Tinh Vân trở về cũng không tạo ra vấn đề gì, dù sao thì cũng đã đến lúc rồi. Khoa cử đầu tiên của tân triều không thể bỏ qua được, lại thêm có Thái Bình thi hội, trở về cũng tốt, ít nhất thì cũng lấy lại phần nào mặt mũi cho Văn Cung Đại Ngụy chúng ta, đỡ cho một vài người nào đó cho rằng mình ghê gớm lắm.”
Lời này của ông ta tất nhiên là đang nói Hứa Thanh Tiêu.
“Hoang đường!”
Trần Chính Nho giận giữ quát lên một câu, ông ta nhìn về phía Tôn Tĩnh An thẳng thắn nói:
“Lúc trước khi Tinh Vân rời khỏi Đại Ngụy ta cũng đã nói hắn sẽ mất đi dân tâm, trừ phi hắn lập ngôn trở về. Bây giờ hắn vẫn chỉ ở cảnh giới minh ý, nếu như để cho hắn trở về, vậy thì những câu nói của bách tính có thể sẽ phá hỏng nho tâm của hắn.”
“Vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu mà ngươi bảo Tinh Vân trở về, Tôn nho, chuyện lần này ngươi làm không xứng với địa vị đại Nho.”
Trần Chính Nho hơi nổi giận.
Nhưng Tôn Tĩnh An cũng là đại Nho, dù cho chức quan của hắn không bằng Trần Chính Nho nhưng ở Văn Cung Đại Ngụy, địa vị cả hai ngang nhau, bị răn dạy như thế thì tất nhiên là rất khó chịu.
“Trần nho, Tinh Vân cũng đâu phải là do ta gọi về mà chính là tự hắn muốn trở về, hơn nữa Tinh Vân cũng đã nói lần này hắn trở về chính là vì muốn lập ngôn, hơn nữa sẽ lập ngôn ngay ngày khoa cử, trở về sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau đâu?”
“Còn có một điểm, Trần nho ngươi phải chú ý một chút, Hứa Thanh Tiêu không phải là người đọc sách của nhất mạch Chu thánh chúng ta, coi như ta thật sự chèn ép hắn thì sao đâu nào? Nho đạo từ tâm, hơn nữa nếu như hắn hơn được Tinh Vân thì sao gọi là chèn ép, nhưng nếu như hắn kém Tinh Vân vậy thì chỉ có thể nói là tài hoa của hắn không bằng người.”
“Sao ta lại không xứng với địa vị đại Nho? Mỗi một chuyện ta làm cũng đều là vì Chu thánh, vì người đọc sách trong thiên hạ, ngược lại là Trần nho ngài, thân ngài ở vị trí cao, cho nên chỉ sợ có hơi mất phương hướng rồi?”
Tôn Tĩnh An cũng nói một hơi những lời cực kì không khách kh, chỉ thiếu điều vào mặt Trần Chính Nho mắng ông làm quan lâu, lấy quan uy ra đây hăm dọa mà thôi.
“Tôn nho quả thật là miệng lưỡi không xương.”
Trần Chính Nho cũng không tức giận. Loại mỉa mai này không tính là gì cả, ông ta là đại Nho, không quan tâm đến mấy loại mỉa mai này, hơn nữa bản thân lại ở địa vị cao, tất nhiên sẽ có người hoài nghi ông ta.
Sự tức giận vừa rồi của ông ta là vì muốn chèn ép Hứa Thanh Tiêu mà Tôn Tĩnh An lại lôi Hoa Tinh Vân vào.
Triều đình vất vả lắm mới an tĩnh được một hồi, ông cũng nhìn ra được Hứa Thanh Tiêu đang muốn khiêm tốn, nhưng mà thật không ngờ được là Tôn Tĩnh An lại muốn chọc tới Hứa Thanh Tiêu hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa lại còn trực tiếp gọi người trở về.
Hoa Tinh Vân là một con dao hai lưỡi, nếu như dùng tốt thì có thể giúp cho Văn Cung Đại Ngụy vượt qua hết mọi trở ngại chông gai, nếu như dùng không xong thì con dao này sớm muộn gì cũng sẽ làm mình bị thương.
Hai người ai cũng đều rất cao ngạo, chỉ là Hứa Thanh Tiêu cực đoan hơn một chút, nhưng Hoa Tinh Vân lại không cấp tiến, lòng dạ hắn rất sâu, sâu đến mức tất cả bọn họ đều nhìn không thấu, lúc trước khi bị Quán Quân hầu chỉ vào mặt mắng hắn không xứng làm người, Hoa Tinh Vân đã nhẫn nhịn cho qua, nếu như đổi lại là Hứa Thanh Tiêu thì đoán chừng đã sớm đánh nhau với Quán Quân hầu rồi.
Loại người này mới thật sự đáng sợ, nhưng hết lần này đến lần khác loại người này lại có thiên phú nho đạo cực cao, năm nay cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã bước nửa bước lên con đường lập ngôn.
Đồng thời lai lịch của Hoa Tinh Vân cũng rất đáng sợ, cũng tràn ngập sự thần bí.
Trần Chính Nho không hy vọng Hoa Tinh Vân về Đại Ngụy, ít nhất là không hy vọng hắn lựa lúc này để trở về. Ông ta hy vọng Đại Ngụy có thể trôi qua hai năm an ổn, tranh đấu trên triều đã là nước sôi lửa bỏng, trong thời khắc quan trọng này, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn nữa.
Nhưng ông ta chưa từng ngờ tới Tôn Tĩnh An lại tự mình gửi mật tín cho Hoa Tinh Vân gọi hắn về.
Làm cả cục diện trở nên rối loạn.
“Trần nho nói đùa rồi.”
Tôn Tĩnh An cũng lạnh lùng mở miệng.
“Được rồi, hai vị cãi nhau gì vậy chứ, thật ra hai vị cũng đều là vì muốn tốt cho Đại Ngụy mà thôi, Tôn nho hy vọng Văn Cung có thể ổn định, Trần nho hy vọng Đại Ngụy có thể an ổn, đều là ý tốt, đều là ý tốt.”
“Tinh Vân đã về vậy thì cứ về thôi, bây giờ chúng ta không nên cãi nhau vò chuyện này, vấn đề cần thảo luận bây giờ chính là cho Tinh Vân đi chỗ nào nhậm chức gì, lần này trở về tất nhiên là phải vào triều rồi.”
“Bây giờ thế lực của Văn Cung trong triều đúng thật là có hơi không ổn, hơn nữa bệ hạ lại muốn chấn hưng bắc phạt, bất luận kết quả là như thế nào thì chúng ta đều cần phải chuẩn bị sẵn sàng, cho nên chuyện Tinh Vân trở về cũng là một chuyện tốt.”
Vương Tân Chí nói, ông ta bảo hai người đừng cãi nhau nữa, nói một chút về chuyện chính sự.
Câu này nói xong thì Trần Chính Nho cũng không nói gì nữa. Dù sao thì đến trình độ của bọn họ, đã sống nhiều năm như vậy thì tất nhiên trong lòng cũng rõ ràng, mọi chuyện đã xảy ra rồi, đúng là không cần thiết phải tranh cãi.
Cãi nhau có lợi gì đâu? Cũng không thể thay đổi được gì.
“Vào Lễ bộ đi, sắp xếp hắn làm một Chủ khách ở Lễ bộ cũng được.”
Trần Chính Nho mở miệng bảo Hoa Tinh Vân đi Lễ bộ làm Chủ khách, chức quan bát phẩm, không cao không thấp.”
“Không được!”