Chương 441: Hứa Mỗ Dám Cam Đoan Trong Vòng Năm Năm, Thuế Của Đại Ngụy Sẽ Là Mười Vạn Vạn Lượng (2)
Lý Quảng Hiếu lại nói thêm một câu.
Muốn mở rộng năm mươi quận là chuyện không thể nào, bản thân ngài cũng nên chuẩn bị tâm lí cho thật tốt. Nữ đế khẽ gật đầu, nàng cũng rõ cho nên không ôm quá nhiều hy vọng.
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn thôi. Muốn khuyên được ông ta? Không mất mười ngày thì đoán chừng không được.
Ngay vào lúc này.
Bên trong hộ bộ.
Giờ này Cố Ngôn đang viết tấu chương. Mặc dù bệ hạ không lên triều nhưng vẫn không thể không viết tấu chương. Ông ta nhất định phải làm cho nữ đế hiểu rõ chuyện kia tuyệt đối là không thể nào.
Mà cho dù là ai đến khuyên ông ta thì ông ta cũng không chịu nghe, bởi vì chuyện này liên quan đến gốc rễ của quốc gia.
Không thể xem như trò đùa.
Lại nhìn thoáng qua hình vẽ guồng nước.
Cố Ngôn lại càng thấy ghét thêm.
Tên Lý Ngạn Long này quả thật là đồ trứng thối, phát minh guồng nước gì chứ, đúng là món đồ chơi nát mà.
Người phát minh ra món này chắc là đầu óc cũng có vấn đề rồi. Đúng đấy, ông ta đúng là đang mắng Lý Ngạn Long đấy.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa của thị vệ vang lên.
“Cố Thượng thư, Hứa đại nhân tới, nói là muốn gặp ngài.”
Giọng nói kia vang lên làm cho Cố Ngôn nhíu mày.
Vào thời điểm quan trọng này Hứa Thanh Tiêu xuất hiện làm gì? Đến giúp bệ hạ làm thuyết khách sao?
“Không gặp.”
Cố Ngôn từ chối thẳng, ông ta đoán được mục đích đến đây của Hứa Thanh Tiêu.
Làm thuyết khách cho bệ hạ? Đừng có nằm mơ, mặc dù ông ta xem trọng Hứa Thanh Tiêu thật, nhưng có một vài chuyện có thể thương lượng, có một vài chuyện lại không thể thương lượng được.
Liên quan đến chuyện guồng nước, ông ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cho nên cũng chẳng muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.
Có chết cũng không muốn gặp.
Mặc kê Hứa Thanh Tiêu có nói gì cũng không gặp.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa lại vang lên, giọng của thị vệ lại truyền đến.
“Cố đại nhân, Hứa đại nhân nói đến để đưa tiền cho Hộ bộ.”
Nghe xong câu nói của thị vệ, Cố Ngôn lập tức sững sờ.
Đưa tiền?
Còn có loại chuyện tốt như vậy nữa sao?
“Nhanh lên, mời hắn vào đây.”
Cố Ngôn khép tấu chương lại, trong nháy mắt đứng dậy, thay đổi nét mặt, vẻ mặt trở nên ôn hòa, trên mặt còn mang theo nụ cười. Mặc dù có hơi gượng gạo nhưng cuối cùng thì vẫn là cười.
Nếu như những người khác mà nói lời này thì sống chết gì ông ta cũng sẽ không tin, nhưng từ khi Hứa Thanh Tiêu giúp quốc khố kiếm được mười mấy vạn vạn lượng bạc thì ông ta đã vô cùng xem trọng tên Hứa Thanh Tiêu này.
Ông ta hoàn toàn tin tưởng Hứa Thanh Tiêu là tài năng Hộ bộ, chỉ cần hôm nay Hứa Thanh Tiêu đến đây không phải để làm thuyết khách thì ông ta sẽ chiêu đãi hắn ăn uống no say.
Nghĩ đến đây, Cố Ngôn cố ý đứng dậy, đi lấy một ít lá trà hảo hạng ra để chiêu đãi Hứa Thanh Tiêu. Không thể lạnh nhạt vị thần tài này được.
Cũng vào lúc này.
Cửa phòng mở ra.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Cố Thượng thư.”
Nhìn thấy Cố Ngôn, Hứa Thanh Tiêu liền mang theo vẻ mặt tươi cười, cầm sổ sách trong tay rồi ha hả nói.
“Thủ Nhân, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy?”
“Đến đây, vừa hay lão phu có mang đến một ít lá trà thượng đẳng, đến đây uống chút trà đi.”
Cố Ngôn mang vẻ mặt tươi cười, không có chút xíu tức giận nào như vừa rồi.
“Cố đại nhân, lần này Thanh Tiêu tới là vì có hai chuyện muốn nói với ngài.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không khách khí mà ngồi thẳng xuống, có vẻ như là muốn đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi nói đi, ngươi nói đi.”
Cố Ngôn cười ha ha nói đồng thời loay hoay với lá trà.
“Chuyện thứ nhất muốn nói, cũng rất đơn giản thôi, ta đã nghe nói về những chuyện trên triều, bệ hạ dự định cấp phát năm vạn vạn lượng cho Công bộ để Công bộ sản xuất số lượng lớn guồng nước, chẳng qua là đại nhân ngài đây không đồng ý, lần này Thanh Tiêu tới đây chính là hy vọng Thượng thư đại nhân có thể đồng ý.”
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn, không vòng vo chút nào.
Mà sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt Cố Ngôn bỗng nhiên thay đổi, ông lấy hết số lá trà mà mình mang ra đổ về chỗ cũ.
“Tiễn khách!”
Cố Ngôn lạnh lùng mở miệng, ông ta biết ngay Hứa Thanh Tiêu đến đây làm thuyết khách mà.
Đáng tiếc là ông ta vẫn mang theo chút tham lam, nếu không thì Hứa Thanh Tiêu vốn là chẳng thể đi vào đây được.
“Cố Thượng thư, trước hết ngài hãy nghe ta nói đã.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không tức giận, hắn chỉ mở miệng cười.
Cố Ngôn có hơi không vui.
“Thủ Nhân, không phải lão phu nói ngươi chứ, nói đến thế nào thì ngươi cũng là người của Hộ bộ chúng ta đúng không? Vất vả lắm Hộ bộ mới có được tí bạc, trên đời này ai cũng nói lão phu từ sau khi chưởng quản Hộ bộ thì đã biến thành thần giữ của, nhưng lão phu cũng không để ý.”
“Vì bọn họ ngu xuẩn mà thôi.”
“Thủ Nhân, ngươi đã đến Hộ bộ thì hẳn là phải biết hằng năm lục bộ đều sẽ há mồm đòi tiền, vương triều Đại Ngụy cả năm sao lại không có mấy ngày tai họa được, mỗi lần thiên tai là một lần phát ngân lượng, đây đều là ngân lượng đó.”
“Nếu như quốc khố có tiền thì chúng ta cũng không cần sợ những kẻ địch bên ngoài, ngươi có biết trước đây ta đã trải qua như thế nào không? Mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ, ta luôn hy vọng đừng có chiến tranh, ta rất sợ một ngày nào đó khi ta tỉnh dậy thì một dị tộc nào đó lại muốn khiêu chiến Đại Ngụy.”
“Đám võ quan kia thì vui mừng lắm, nhưng Đại Ngụy có tiền à? Không có tiền đâu, những thứ cần có đều không đủ, ở đâu ra ngân lượng cho bọn họ đánh trận? Thật sự là một đám ngu ngốc.”
“Thủ Nhân ngươi hãy nghe lão phu một câu, chuyện này ngươi đừng nên nhúng tay vào, nếu không lão phu cũng sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa.”
Cố Ngôn nói liên tục một tràng như pháo nổ, ông ta cũng có nỗi khổ tâm của mình.
Người trong thiên hạ đều cảm thấy Hộ bộ Thượng thư là một tên thần giữ của, nhưng mà thật sự là thế sao?
Sự thật là mỗi năm đều cần phải cấp phát cho lục bộ, quan viên trong thiên hạ đã phải chịu đến trình độ hà khắc nhất rồi, các nơi đều cần phải cấp phát, thiên tai nhân họa cũng được, phát triển quốc gia cũng vậy, chỗ nào cũng đều là tiền.
Lại thêm bây giờ Đại Ngụy đang trong cảnh thù trong giặc ngoài, lỡ như mấy cái tên ngây ngô kia đánh nhau thì làm sao bây giờ?
Có ngân lượng thì ít nhất còn có sức mạnh.
Nếu như mà không có tiền vậy thì đoạn thời gian cực kì lo lắng đề phòng kia chắc là lại phải đến nữa.
Cho nên ông ta cũng có nổi khổ tâm của ông ta.
“Cố Thượng thư, những điều mà ngài nói đó ta đều hiểu cả, chẳng qua trước tiên mong ngài hãy bớt giận.”
“Ta cho ngài xem một thứ.”