Chương 453: Cung điện
Khoảng cách càng rút ngắn, Bát Phương Minh Nguyệt Cung Đăng vốn ôn hòa thậm chí có vẻ hơi ảm đạmm bỗng chợt phát ra ánh sáng rạng ngời.
Sương mù đại môn như tuyết gặp nắng gắt, tan rã ngay lập tức, lộ ra không gian rộng lớn bên trong.
Không gian trong cửa, so với bên ngoài nhìn qua còn rộng rãi hơn, một mắt nhìn chẳng thấy bờ, vượt xa khỏi phạm vi rãnh biển có khả năng dung chứa.
Trong không gian vô biên vô tận, có một tòa nhà thẳng đứng hoàn toàn không dung hợp với phong cách bên ngoài rãnh biển, là khu kiến trúc cổ đại rất có hơi vị cổ điển.
Lầu quỳnh điện ngọc, mỹ lệ đường hoàng, rường cột chạm trổ, tầng lầu điệp tạ*...
*Tầng lầu điệp tạ (thành ngữ): Hình dung các công trình kiến trúc xen kẽ tinh tế.
Dường như tất cả nhà lầu nơi cung điện có kết cấu theo hình thức lầu cao cửa rộng của Đông Phương, đều có thể tại mảnh công trình kiến trúc dày đặc dùng mắt nhìn chẳng thấy bờ này mà tìm được vết tích bên trong, dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung sự rộng lớn tráng lệ của chúng đều không thể sánh hơn.
Nhìn kỹ lại, có thể nhận ra phần phía dưới những kiến trúc này đều tràn ngập một tầng sương mù, càng gần ranh giới công trình kiến trúc, màn sương mù dày đặc đó đặc biệt xem chẩn lại càng rõ ràng.
Đương nhiên, điều khiến người ta cảm thấy rung động nhất, vẫn là sinh mệnh truyền kỳ đang nằm rạp trên công trình kiến trúc kia--
Đó là một con Đông Phương Cự Long cực lớn đến khó mà tưởng tượng nổi, đầu nó trông như cá sấu, tương đối hẹp dài thon gầy.
Đỉnh đầu nhô lên chiếc sừng có phần khí phách.
Sừng mọc lên hẹp dài, trắng xám, bên trong còn có lông tơ lỗ tai.
Phần dưới mũi trông như sư tử, mọc ra hai sợi dâu kéo dài, có thể thấy thấp thoáng từ trong cái miệng hé nửa, nhìn thấy hàm răng nanh dày đặc sắc bén.
Trên thân thể Cự Long ấy giống như loài rắn hẹp dài, bao trùm bởi lớp vảy mịn màu vàng đất, trên lưng có một chùm lông bờm phiêu dật với sắc đỏ tươi như máu.
Thân rồng có đường kính ít nhất cũng phải hơn 10m, về phần chiều dài thì... Trăm mét? Ngàn mét? Hoàn toàn không thể ước chừng được.
Phần lớn thân rồng núp trong lâu điện ngọc hình tròn, một phần nhỏ thân rồng lộ ra từ nóc nhà các nơi còn xuất hiện sương tan đặc thù, gần như hòa thành một thể cùng với sương mù nồng đậm trải rộng khu kiến trúc.
Thấy đầu mà không thấy đuôi.
Đông Phương Cự Long đang ngủ say, trên đầu mang theo mũ miện thủy tinh to lớn, dựa vào phía trên mái ngói nơi cung điện dáng vòm vàng óng ánh.
Giữa mỗi lần hít thở, đầu Cự Long lại chậm rãi đung đưa, sương mù nồng động phun ra từ trong lỗ mũi, dung hòa vào trong khu kiến trúc.
Đối với người phương Đông lấy rồng làm văn hóa Đồ Đằng* mà nói, sinh vật thần thoại đang trong cơn ngủ mê này có ý nghĩa không gì sánh bằng.
*Đồ Đằng: vật tổ, được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.
- Đây chính là, Thận Long....
Cơ thể Lý Ngang có hơi rung động.
Điều này không chỉ bởi vì nhìn thấy sinh vật thần thoại mà kích động, cũng là bởi trên người đối phương có hơi thở xưa cũ lâu đời, mà run rẩy.
Rồng là loài trùng có vảy thân dài, cưỡi mây, bố mưa, khử tà, tránh tai, cầu phúc.
Tuần Lộc nơi ao đầm cho một ít thần tính, chẳng những không giúp Lý Ngang giảm bớt sự chấn động khi tận mắt thấy Cự Long, ngược lại còn tăng thêm phần kính sợ của hắn đối với Thần Long--
Đối với sinh mệnh đã đạt tới cường đại cực hạn, đối với cả lịch sử từ hoang dã xưa cũ mà bản thân kính nể.
- Phù....
Áp lực đè nặng lên Lý Ngang, từng bước từng bước đi về phía trước cung điện.
Dùng đèn lồng trong tay xua tan những thứ đang nằm đầy trên mặt đất kia, dày đặc đến nỗi gần như đã hóa thành sương mù thực thụ.
Giờ phút này, mấy tên người chơi trên vách đá cũng xuống đến dưới đáy rãnh biển, duy trì khoảng cách nghìn mét với Lý Ngang, chăm sóc những kẻ Hoa Quỳnh bệnh hoạn hôn mê ngã xuống đất kia.
Rất lâu sau, cuối cùng Lý Ngang cũng đứng dưới cung điện— Mãi đến lúc này hắn mới có thể thực sự cảm nhận được độ rộng lớn của cung điện, và độ khổng lồ của Cự Long.
Lý Ngang dốc hết toàn lực, khiến tầm mắt của bản thân miễn cưỡng dời khỏi thân mình Cự Long.
Tay hắn cầm đèn lồng, đầu cúi thấp.
Dùng khóe mắt nhìn thoáng lên bầu trời, trong màn mây đen mọc ra một sợi râu, cho đến trong lối đi mở rộng dần theo ánh đèn lồng.
Chậm rãi bay về phía thứ được chế tác thô ráp tọa trên đầu Cự Long kia, chính là mũ miện dẹt phẳng gần giống như một khối thủy tinh chưa qua chạm trổ.
Vốn là mũ miện hiện ra màu xám nhẹ nửa trong suốt, sau khi tiếp xúc với mây đen, lập tức nhiễm lên màu đen vẩy mãi chẳng ra.
Tạp chất đen như mực, chầm chậm mà kiên định ngấm vào mũ miện thủy tinh, như thể muốn hoàn toàn thấm đẫm mũ miện.
Một giây, hai giây, thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người đang chờ đợi một khắc này, khi mây đen hoàn toàn nhiễm thấu mũ miện.
Đạp, đạp, đạp.
Ngoại trừ tiếng Cự Long hô hấp bên ngoài, gần như cảnh sương mù trong không gian tuyệt đối tĩnh mịch, những tiếng bước chân vang lên rất nhỏ nhưng cực kỳ rõ ràng.
Trên lưng Lý Ngang trong nháy mắt dâng trào lên luồng khí lạnh, tay hắn cầm đèn lồng, hai mắt trợn tròn nhìn về hướng tiếng bước chân truyền đến từ phía một mảng đen kịt, đương lúc điểm mũi chân một cái, thân hình ngay lập tức nhanh chóng lùi lại mấy chục mét.
- Ngươi lại đang, trốn ta sao?
Có giọng nữ non nớt với khẩu âm kỳ quái vang lên sau lưng Lý Ngang, cổ gáy Lý Ngang chợt lạnh lẽo, đột ngột xoay người, đèn lồng trong tay chiếu sáng vùng đen tối sau lưng.