Chương 469: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (1)
Đi theo dấu vết hoa đào.
Dọc theo đường đi có không ít bá tánh nhìn về phía mình với ánh mắt mang theo nỗi kính sợ.
Dù gì bản thân là Hộ bộ thị lang, nói đến cùng vẫn là quan viên, cho dù làm dân thường, cũng có quan uy.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không ra vẻ, phàm là người nhìn phía mình, Hứa Thanh Tiêu đều sẽ mỉm cười đáp lại.
Cử chỉ nhỏ này làm không ít bá tánh nở nụ cười và cúi đầu về phía mình.
Thậm chí sau đó còn có người dám chào hỏi, hô một tiếng chào Hứa đại nhân.
Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ đáp lại.
Khoảng chừng ba mươi phút, Hứa Thanh Tiêu đi tới bên dưới hình vẽ đào hoa.
Tín hiệu liên lạc mà Bạch Y Môn gửi cho mình ở ngay đây, về phần ai là người liên lạc với mình thì Hứa Thanh Tiêu không rõ lắm.
Có điều Hứa Thanh Tiêu cũng không hề lo lắng, rốt cuộc đối phương sẽ chủ động sắp xếp.
Chỗ duy nhất khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ái ngại chính là nơi có đào hoa kia là ‘Đào Hoa Am’ nổi tiếng Đại Ngụy.
Có chứa hai chữ đào hoa, ai hiểu thì cũng hiểu rồi đó.
Nhưng đây không phải là võ lâu, mà là văn lâu.
Hơn nữa nơi này chính quy hơn phủ Nam Dự, thanh quan nhân ở phủ Nam Dự, nói thật cứ bung tiền ra là có ngay, hoặc là xuất thân và quyền thế của ngươi to, thật sự muốn bức ép người ta đi vào khuôn khổ, còn có thể không tình nguyện sao?
Mặc dù danh tiếng có chút khó nghe, nhưng mà được sung sướng.
Nhưng Đào Hoa Am này lại khác, được gọi là đệ nhất lâu của Đại Ngụy, nơi có thể đem so sánh với nó chính là Quảng Lăng Các. Thanh quan nhân ở hai nơi này, đều là sắc nước hương trời của Đại Ngụy. Từ nhỏ cơm ăn áo mặc vật dụng đều là hàng tuyển các loại.
Từ nhỏ đọc sách, lại còn không phải cái loại học bằng cách nhớ, mà là có thiên phú đọc sách chân chính, qua đó hội tụ tài năng văn chương, thậm chí có một vài thanh quan nhân đầu bài đã nhập phẩm.
Việc này quả thực có sức quyến rũ chí mạng đối với đám vương quý tộc, dù sao bọn họ đã chán ngấy loại nữ nhân dễ dãi, chỉ thích kiểu kiêu ngạo như thế này.
Còn về võ lâu, võ lâu ở kinh đô Đại Ngụy đều không thuộc hàng cao cấp, dù sao nơi này là kinh đô. Hơn nữa từ sau khi nữ đế đăng cơ, cũng mạnh tay trấn áp những chuyện như vậy, cho nên văn lâu càng được hoan nghênh hơn.
Quyền quý cơ mà, sở thích không giống người thường, càng khó nắm bắt, càng khó lấy được, bọn họ sẽ càng thích thú.
Đương nhiên vì để ngăn chặn và phòng ngừa tú tài nghèo đi vào lừa gạt các cô nương, ra vào Đào Hoa Am và Quảng Lăng Các cần có thẻ khách quý, cũng không phiền toái, gửi vào một ít ngân lượng là được, đồng thời trong vòng ba năm không được lấy ra.
Mọi tiêu phí đều được khấu trừ vào trong đó, ông chủ này quả thực là người biết làm ăn.
Biết dùng đến cả mánh khóe đặc quyền thành viên, lợi hại, lợi hại.
Giờ khắc này.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu toàn là câu hỏi, không phải cô nương trong Đào Hoa Am xinh đẹp đến nhường, mà là tự hỏi, nếu chính mình đi vào Đào Hoa Am, có thể bị người phát hiện hay không.
Rốt cuộc nơi này có khoác lác văn nhã như thế nào, nhưng nói đến cùng vẫn là mang cái ý tứ đó, mà đường đường Hộ bộ thị lang chạy tới Đào Hoa Am, nói đến cùng vẫn có chút không ổn.
Kỳ thật vẫn là vấn đề từ phía hoàng đế, nếu hoàng đế là một nam nhân, Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ, mình không tới đây làm gì bậy bạ, nhưng hoàng đế là một nữ nhân, chắc chắn không thích phương diện này.
Sau này sẽ lấy chuyện này ra dạy bảo mình
Chẳng phải làm mình ngượng chết sao?
“Thôi, kệ đi.”
Sắp đến Đào Hoa Am, Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao gặp người của Bạch Y Môn quan trọng hơn.
Nếu không gặp mặt, phỏng chừng đám người này sẽ đến cửa tìm mình.
Trình Lập Đông tới cửa cũng chả sao, không tra ra thứ gì, làm lớn chuyện thì cùng lắm điều tra mình có tu luyện dị thuật hay không.
Nhưng Bạch Y Môn tới cửa, hoàn toàn không phải việc nhỏ.
Ngẫm lại, Hứa Thanh Tiêu bỗng dưng cảm thấy có chút đáng sợ, Đại Ngụy Hộ bộ thị lang, tu luyện dị thuật thì thôi đi, con mẹ nó còn có quan hệ không rõ ràng với tổ chức phản động.
Tên này giỏi lắm, không phải tạo phản thì là cái gì? Nghĩ thật kỹ mà xem.
Sau này chờ mình trở thành thừa tướng của Đại Ngụy, dưới một người, trên vạn người phía trên, lại tu luyện dị thuật đến nhất phẩm, sau đó nho đạo nhị phẩm, tiếp đó là thủ lĩnh của Bạch Y Môn.
Hừm!
Vậy thì đợi sau này bản thân có thể nói một câu, người đứng trước mặt ngươi là, Hứa Thanh Tiêu Thừa · Hứa tướng Đại Ngụy · Dị thuật đệ nhất ·Nho đạo á thánh · Thủ lĩnh Bạch Y Môn · Lãnh đạo tâm học · Kẻ được bá tánh thiên hạ mến yêu?
Dữ dội nha, lão ca.
Lòng Hứa Thanh Tiêu càng thêm nặng trĩu, thật là chuyện tốt chuyện xấu đến cùng lúc.
Mặc kệ mặc kệ đi, càng nghĩ càng phiền.
Hứa Thanh Tiêu mặc kệ tất cả, nghênh ngang đi đến Đào Hoa Am.
Cửa vào Đào Hoa Am cũng không có nữ tử mời chào khách nhân, ngược lại trông cực kỳ văn nhã, đứng ở ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng tấu đàn, không biết còn tưởng là đi tới quán trà nào đó.
Cửa không lớn, nhiều nhất có thể cho hai ba người cùng đi vào.
Đi vào cửa lớn, lối vào có một vách đá khắc hình đào hoa sống động như thật, hai bên đều đốt đàn hương, mùi hương rất thơm, mọi ngóc ngách đều làm rất tinh tế, phô bày tất cả nét tao nhã.
Trong am mát lạnh, có gió nhẹ thổi tới.
Vừa đi vào Đào Hoa Am, Hứa Thanh Tiêu cũng không làm kiêu, bước qua lối vào, mới xem như thật sự đi vào.
Bệ đá màu hoa đào xếp thàng hàng, hai bên có vài nữ tử đang đứng, ăn mặc hoa lệ, mỗi một vị đều thuộc loại nhan sắc hàng đầu, hơn nữa đều tương đối tuổi trẻ, không quá hai mươi lăm tuổi.
Vừa thấy Hứa Thanh Tiêu đến, mọi người cúi đầu chào hỏi theo bản năng, có khách quý tới, tất nhiên phải hành lễ.
Nhưng sau khi nhìn thấy người tới là người phương nào, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Các nàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Hứa Thanh Tiêu, khí chất Nho đạo càng trông có vẻ dịu dàng hiền hoà, khiến cho người khác nảy sinh hảo cảm.
Tuy rằng xét diện mạo, Hứa Thanh Tiêu không thể so với Hoa Tinh Vân, nhưng điểm bất đồng chính là Hoa Tinh Vân thuộc loại hình tượng cực kỳ tuấn tú, mặc dù Hoa Tinh Vân có vẻ ôn hòa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có chút bất an.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại làm người ta có cảm giác thân thiết, nói cách khác, là rất bình dân.
“Hứa Thanh Tiêu?”
“Đây không phải Hứa đại nhân sao?”
“Đây là Hứa Vạn Cổ sao?”
Vài người sau khi định thần lại, trong nháy mắt nhịn không được kinh ngạc hô lên, các nàng thân là nữ tủ Đào Hoa Am, tuy rằng không phải thanh quan nhân, nhưng có thể ở nơi như thế này, tất nhiên cũng hiểu phong nhã.