Người Chơi Hung Mãnh

Chương 494: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (5)

Chương 494: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (5)

Đúng vậy, vì sao Hứa Thanh Tiêu dám kiêu ngạo như vậy, không phải phía sau người này có người chống lưng sao?
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Có người mở miệng lần nữa. Nói nhiều như vậy, giải quyết như thế nào mới là quan trọng.
“Sau này đến khâu đấu thơ.”
“Một bài thiên cổ danh thi đã không hề tầm thường!”
“Chẳng lẽ Hứa Thanh Tiêu còn có bài thứ hai, bài thứ ba, bài thứ tư, bài thứ năm?”
“Lý Quảng Hiếu có mạnh hơn thì cũng không có khả năng như vậy. Chúng ta chuẩn bị tỉ mỉ thêm một năm.”
“Hội thơ Thái bình lần này chúng ta gánh vác rất nhiều gánh nặng, đấu thơ lúc sau nhất quyết không thả lỏng.”
“Ra đề rồi lại lộ đề, chuyện này chứng minh Đại Ngụy sợ mười nước. Đến khâu đấu thơ, ta mới tin Hứa Thanh Tiêu hắn có thật là vạn cổ đại tài hay không!”
Người này mở miệng, vẫn không phục Hứa Thanh Tiêu như cũ.
“Đúng vậy! Chúng ta phải chuẩn bị thi từ một chút.”
“Đúng, ba ngày này, văn đàn Đại Nguỵ không chịu nổi một chiêu. Nếu như không có Hứa Thanh Tiêu này thì chúng ta đã chèn ép văn đàn Đại Nguỵ thành công rồi. Vậy thì đoạn sau đấu thơ sẽ không phải sợ gì rồi.”
Bọn họ thảo luận với nhau, đại tài mười nước đều không phải là hạng người bình thường, tính cách cực kiêu ngạo.
Thái Bình thi hội vẫn chưa kết thúc.
Còn bốn ngày nữa.
Bọn họ không tin, Hứa Thanh Tiêu có thể làm ra bốn bài Thiên cổ danh thi được sao?
Đây là không thể nào.
Giờ phút này, đại tài mười nước đồng tâm hiệp lực, mục tiêu chỉ có một đó chính là hạ thấp Hứa Thanh Tiêu.
Còn ở trong Ly Dương cung.
Sau khi ý thức của Hứa Thanh Tiêu khôi phục lại.
Thịnh yến cũng đã đi đến hồi cuối.
Hắn cau mày, có vô số ký ức không ngừng tràn vào trong đầu.
Từng cảnh tượng lặp lại trong đầu hắn từ đầu đến cuối một lượt.
Ài, quả nhiên là không thể uống rượu.
Hứa Thanh Tiêu thầm cười khổ. Vốn dĩ mình mang theo lửa giận đến đây, thật không ngờ là lại chơi đến mức này?
Chuyện này thật sự là có chút… không nên.
Mà ngay khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại, trong một khoảnh khắc đã có vô số ánh mắt đổ dồn đến đây.
“Thủ Nhân, ngươi tỉnh rồi.”
“Thủ Nhân, ngươi làm rất tốt.”
“Nào nào nào, Thủ Nhân, đến đây ngồi nào.”
Thượng thư Lục bộ ngoại trừ Vương Tân Chí không nói gì thì năm vị Thượng thư còn lại rất nhiệt tình mời gọi.
“Mấy vị đại nhân, mới vừa rồi Thanh Tiêu say rượu nói linh tinh, mất hết quy củ, mong mấy vị đại nhân thứ lỗi.”
Hứa Thanh Tiêu cười khổ nói, thỉnh tội với mấy vị đại nhân.
“Thủ Nhân, mấy lời này của ngươi mới đúng là tuỳ ý nói bừa. Nói lung tung mà làm được thiên cổ danh thi, vậy mà gọi là nói lung tung à? Thế thì lão phu ước gì ngày nào ngươi cũng nói lung tung.”
“Đứa bé Thủ Nhân này vốn rất khiêm tốn. Ngươi nhớ lấy, sau này không cần phải khiêm tốn như vậy, nhất là khi ở trước mặt nước khác. Đại tài chính là đại tài.”
Mấy người mở miệng cười mắng Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cười khổ một tiếng.
Cũng chính vào lúc này, tiếng chuông vang lên, thịnh yến kết thúc.
Tôn Tĩnh An cầm bảng danh sách, công bố mười hạng đầu trước mặt mọi người như thường ngày. Đại Ngụy chỉ có hai người. Một là Hứa Thanh Tiêu xếp thứ nhất, đây là điều không thể bàn cãi.
Một người nữa là Hoa Tinh Vân đứng thứ ba. Thơ trấn quốc đứng thứ hai, đây cũng là điều không thể bàn cãi.
Sau khi kết thúc xếp hạng, dân chúng không kịp chờ đợi đã rời đi. Bọn họ hận không thể nhanh chóng rời khỏi, đi khắp nơi báo cáo về những chuyện xảy ra hôm nay.
Nhưng cũng chính vào lúc này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Nho sinh Đại Nguỵ ở lại.”
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại truyền vào tai của từng người.
Trong một thoáng, tất cả nho sinh Đại Nguỵ đều có chút tò mò. Có người nhíu mày, không biết Hứa Thanh Tiêu đây là có ý gì?
Cũng có người nhìn Văn cung Đại nho, cả nhóm không nói lời nào, không hề ngăn lại cũng không hề đồng ý. Cuối cùng mọi người vẫn ở lại.
Dân chúng rời đi, những người còn lại cũng rời đi. Người gọi là nho sinh, tối thiểu nhất cũng là người đọc sách đã nhập phẩm.
Trong một thoáng, Ly Dương cung chỉ còn lại hai, ba ngàn người, bảy tám phần trong đó đều là người đọc sách trong Văn cung Đại Ngụy.
Nhóm người Trần Chính Nho nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì.
Nhưng không hề ngăn cản tí nào.
Đợi sau khi không còn bất cứ người ngoài nào.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu mới vang lên lần nữa.
“Thái Bình thi hội hôm nay.”
“Chính là thịnh yến của Đại Ngụy, là một trong ba thịnh yến lớn nhất của văn nhân.”
“Không cầu các ngươi để lại danh tác, nhưng ít nhất cũng phải tận tâm.”
“Ba ngày liên tiếp, mười hạng đầu của hội thơ không hề có tác phẩm của các ngươi.”
“Hứa mỗ không bắt buộc nhưng các vị thân là văn nhân Đại Ngụy, nho sinh Văn cung, tự xưng là thánh nhân chính thống trong thiên hạ, vậy mà mười hạng đầu cũng không lọt vào được.”
“Có thấy xấu hổ hay chăng?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Hắn bảo nhóm người này ở lại chính là vì chuyện này.
Đường đường là Đại Ngụy.
Không thể nào không có chuẩn bị được.
Ngươi bảo trạng thái của mình không tốt, có hơi tụt dốc, chuyện này thì có thể hiểu được. Thế nhưng mười hạng đầu gần như là bị nhân tài của mười nước chiếm lấy.
Chuyện như thế này còn biết nói gì nữa đây?
“Hứa Thủ Nhân, ta kính trọng ngươi vì ngươi là đại tài, không tức giận với mấy lời này. Thế nhưng ý của ngươi là nói chúng ta nhận được lợi lộc gì sao? Cố ý viết kém đi sao?”
Trong nhóm văn nhân có người không phục, không khỏi lên tiếng.
“Phải hay không phải, không liên quan gì đến Hứa mỗ.”
“Ngày mai Hứa mỗ sẽ không tham gia, thế nhưng nếu mười hạng đầu lại không có tác phẩm của các ngươi nữa thì Hứa mỗ có thể cam đoan tự mình diện thánh, xin bệ hạ nghiêm túc tra xét.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng.
Có người thực lực kém đi, trạng thái không tốt, đây là điều tất nhiên. Thế nhưng không thể nào ai ai cũng như vậy chứ?
Ngươi nói trong này không có mờ ám thì Hứa Thanh Tiêu thật sự là không tin.
Lời này nói ra, cả Thượng thư Lục bộ, Văn Cung Đại nho và cả viện trưởng tứ đại thư viện không nói gì.
Bởi vì trong hoàn cảnh này đúng là cảm giác được có chút vấn đề.
“Hừ! Hứa Thanh Tiêu, chuyện của Văn cung không đến lượt ngươi nhúng tay đâu nhỉ?”
Nhưng giọng nói của Tôn Tĩnh An lại vang lên.
Mặc dù ông ta cảm thấy trong này có điểm quái lạ, thế nhưng vấn đề là chuyện này dù có kỳ lạ thì cũng không đến lượt Hứa Thanh Tiêu nhúng tay đâu nhỉ?
Hứa Thanh Tiêu lớn tiếng nói như vật, giống như thể người đọc sách của Đại Nguỵ Văn Cung đều có vấn đề vậy. Đương nhiên là ông ta không thích nghe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất