Chương 495: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (6)
“Tôn nho, việc này đúng là không đến lượt ta nhúng tay.”
“Thế nhưng Đại Nguỵ Văn Cung tự xưng là thánh nhân chính thống. Trong Thái Bình thi hội có hơn ba ngàn nho sinh, vậy mà mười hạng đầu đều không chiếm được, thật đúng là trò cười.”
“Cũng không phải là Hứa mỗ ngạo mạn, nhưng nếu hôm nay không có Hứa mỗ thì chỉ sợ ngày mai Tôn nho cũng chẳng chú ý đến.”
Đối với Tôn Tĩnh An, Hứa Thanh Tiêu chính là cực kỳ chán ghét.
Hắn cũng không nghĩ được vì sao loại người này lại có thể trở thành đại nho nhỉ?
Ngươi nhìn Trần Tâm đại nho, Chu Dân đại nho xem. Mặc dù mình đắc tội Chu thánh nhưng Trần Tâm đại nho chỉ khuyên bảo. Còn Chu Dân đại nho, mặc dù đối xử với mình cũng không khách khí, nhưng ít nhất người ta cũng không ghét bỏ mình.
Tôn Tĩnh An này có thâm thù đại hận với mình à?
“Hừ!”
“Cũng chưa chắc là vậy.”
Tôn Tĩnh An mở miệng. Vịt chết còn to mồm.
“Đủ rồi.”
“Tôn nho! Nếu như hôm nay không có Thủ Nhân đến đây thì mặt mũi của văn đàn Đại Ngụy đã mất, không cần tranh giành nữa à?”
“Đi, trở về đi.”
Trần Chính Nho có chút tức giận.
Nhưng ở trước mặt nhóm nho sinh, ông ta cũng không muốn vạch mặt ồn ào với Tôn Tĩnh An. Nếu không thì còn ra thể thống gì nữa?
Đồng thời ông ta cũng ủng hộ cách nhìn của Hứa Thanh Tiêu.
“Học sinh đã hiểu.”
Nhóm nho sinh mở miệng, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái, thế nhưng Hứa Thanh Tiêu nói cũng không sai. Vương triều Đại Ngụy trong Thái Bình thi Hội, vậy mà bị bỏ xa như thế sao?
Cái này đúng là có chút vấn đề, vậy nên trong lòng có không thoải mái thì cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Sau khi người ngoài đi rồi.
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Trần Chính Nho rồi nói.
“Trần Đại nhân, hạ quan cáo lui.”
Mọi chuyện đã được giải quyết, Hứa Thanh Tiêu cũng không có ý định ở lại mà muốn đi về nghỉ.
“Được rồi, Thủ Nhân, ngày mai ngươi không đến cũng không sao. Tiếp sau là đấu thơ, nếu như có thể thì đến cũng được.”
Trần Chính Nho khẽ gật đầu, đồng thời hy vọng tiếp sau Hứa Thanh Tiêu sẽ tham gia đấu thơ.
“Sẽ cố hết sức!”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ gật đầu, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ trả lời lại bằng một câu như nào cũng được.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của Hứa Thanh Tiêu.
Không hiểu sao có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu bước trên đường nhỏ, nhanh chóng quay lại học đường Thủ Nhân.
Hắn vẫn còn chút men say nên sau khi trở lại học đường Thủ Nhân thì trực tiếp vận chuyện Kim Ô Tôi Thể thuật, dự định tiêu hoá hết mùi rượu trong cơ thể.
Nhưng chính lúc này.
Bất ngờ ngay lúc đó.
Hứa Thanh Tiêu ngẩn người.
Bởi vì hắn phát hiện ra trong cơ thể mình có dân ý cuồn cuộn.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao trong cơ thể mình có nhiều dân ý như vậy?”
Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc.
Dân ý trong cơ thể mình giống như một dòng sông.
Cái này có chút phóng đại.
Gần như là không thua gì dân ý mình thu hoạch được khi tức giận chém phiên thương.
Đây là chuyện gì?
Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc.
Một khắc sau.
Hắn trầm tư, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu đã nhớ đến một màn trước khi mình say.
“Thi từ cũng có thể có được dân ý sao?”
Hứa Thanh Tiêu ngẩn người.
Làm vậy cũng được sao?
Hứa Thanh Tiêu vẫn cho rằng thi từ chỉ có thể mang đến tài hoa.
Nhưng bây giờ tân khí của mình nhiều như vậy, nói thật là dùng không hết, nhưng mà có thể sử dụng thì Hứa Thanh Tiêu cũng không dám dùng.
Bằng không thì trực tiếp lên Ngũ phẩm, trở thành đại nho, còn tu luyện dị thuật hay không phải làm sao?
Chỉ là làm thơ cũng có thể ngưng tụ được dân ý.
Vậy thì khác rồi.
Bây giờ thứ mình cần nhất là cái gì?
Không phải chính là dân ý sao?
Ting!
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu giống như mở ra được một kho vàng.
À, không đúng, là mở ra quốc khố Đại Ngụy mới đúng!
Thiên cổ danh thi có thêm mang đến dân ý.
Vậy thì chẳng phải là mình giàu to rồi.
Dân ý có thể chuyển đổi thành năng lượng tu luyện, lại có thể áp chế dị thuật trong cơ thể mình.
Là vạn năng.
Càng nhiều càng tốt.
Không đúng không đúng, nhất định là có vấn đề.
Trước kia mình làm thơ cũng không có được dân ý mà.
Để mình ngẫm lại đã.
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Trước kia mình cũng có thi từ nhưng vì sao lại không có dân ý?
Sau khi suy ngẫm một lượt.
Bất ngờ giữa lúc đó Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến một khả năng!
Trước đó khi mình làm thiên cổ danh từ, thiên cổ đệ nhất biền văn cũng không thu được bất cứ dân ý gì.
Nhưng lúc viết thiên cổ danh ngôn thì hình như có một chút dân ý, chỉ là không nhiều, vốn cũng không phát hiện được.
Bởi vì khi đó mình không hiểu dân ý là gì, phải đến lúc sau khi chém giết phiên thương nhận được dân ý, cất chứa dân tâm.
Mà hôm qua, một bài thơ Thương Tiến Tửu của mình lại thu được lượng dân ý nhiều như biển.
(Thương Tiến Tửu là bài thơ nổi tiếng của thi sĩ Lý Bạch nhà Đường)
Khiến cho trăm mối suy nghĩ Hứa Thanh Tiêu vẫn không có cách giải, trong lúc vừa rồi Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng.
Cái gọi là dân ý, chính là nơi dân tâm hướng về.
Ăn uống no đủ, là nơi dân tâm hướng về.
Quốc gia lớn mạnh, cũng là nơi dân tâm hướng về.
Ăn uống no đủ thì không cần phải giải thích, còn quốc gia lớn mạnh này, rõ ràng là chia làm hai loại, một loại là lớn mạnh về mặt quân sự, một loại là lớn mạnh trên tinh thần.
Lớn mạnh trên tinh thần, điểm cốt lõi chính là sức mạnh văn hóa. Vì sao Đại Ngụy lại tôn trọng Nho đạo nhất mạch? Thậm chí nói, vì sao người trong thiên hạ kính trọng người đọc sách như vậy?
Chỉ bởi vì người đọc sách thông minh? Nhưng trong thiên hạ, người có trí thông minh thì như biển, Hoàng thất nhất mạch, mấy quận vương thân vương kia không thông minh sao?
Chủ yếu là bởi vì đặc tính của người đọc sách tu luyện Hạo nhiên chính khí để khắc chế yêu ma quỷ quái, vào lúc nguy nan sẽ cứu vớt chúng sinh. Hơn nữa đọc sách có thể hoàn thành việc xoay trở giai cấp, giống như người đọc sách được trời đất tán thành.
Vậy nên Nho đạo là ở bên trong tinh thần, không thể chà đạp.
Nhân tài của mười nước đứng ở Ly Dương cung trắng trợn nhục mạ Văn cung Đại Ngụy, với dân chúng mà nói đây cũng là một nỗi nhục, bởi vì Văn cung Đại Ngụy đại diện cho Nho đạo Đại Ngụy.
Đương nhiên bách tính của Đại Ngụy vẫn hy vọng Văn cung có thể chiến thắng.
Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, đại tài mười nước hung hăng ngang ngược như vậy dẫn đến bách tính oán thán, mình làm ra thơ thiên cổ chẳng những thắng đại tài mười nước mà còn làm bách tính rung động, thắng được lượng lớn dân ý.
Vậy nên muốn thu hoạch được dân ý, không phải mình chỉ cần làm thơ là được mà phải làm thơ trong sự kiện đặc biệt thì mới có thể thu hoạch được dân ý.
Nói thẳng ra thì để cho bách tính Đại Ngụy thoải mái thì có thể thu hoạch được dân ý.
Giải thích như vậy rất đơn giản dễ hiểu.