Người Chơi Hung Mãnh

Chương 496: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (1)

Chương 496: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (1)

“Nếu như vậy thì sau này phải tham gia mấy buổi tụ hội thế này nhiều hơn.”
Hứa Thanh Tiêu tự nói trong lòng.
Chẳng qua trong lòng hắn hiểu thêm một đạo lý là chỉ trong hoàn cảnh đặc biệt mới có ý nghĩa, nếu không thì có giả vờ bị bắt ép cũng không được chút dân ý nào.
Muốn trước ép sau nâng, cũng phải gặp kẻ kiêu căng như đại tài mười nước, mà Đại Ngụy không đưa ra nổi tác phẩm nào, bị người ta sỉ nhục, sau đó mình mới lên sân.
Giả vờ bị bắt ép còn có thể thu được dân ý, loại chuyện tốt như thế này thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng biết, thật ra bình thường những tình huống như này tương đối ít.
Sẽ không phải có người nào cảm thấy Văn cung Đại Ngụy không được đấy chứ?
Chu thánh chính thống có mười mấy Đại Nho, còn có Thiên địa Đại nho, thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn nghi ngờ bên trong có cả thánh nhân.
Bán thánh còn sống.
Ở trong tình thế như vậy, nho sinh được sinh ra liệu sẽ là hạng người bình thường?
Cho dù không có Bán thánh, Đại Ngụy Văn Cung ẩn chứa thánh ý, mỗi ngày chỉ cần ngồi yên ở đó đọc sách thì cũng có thể được tăng cấp, huống chi là những nho sinh được đi vào Văn cung Đại Ngụy, liệu có hạng người đầu đường xó chợ?
Thái Bình thi hội lần này nhất định có vấn đề. Chỉ là vấn đề này không mượn mình giải quyết mà là chuyện của Nữ đế.
Trước mắt, việc cần làm chính là phải làm thế nào để thu hoạch nhiều dân ý hơn.
“Hôm nay không thể tham gia Thái Bình thi hội được. Hôm qua mình vừa mới nhận được dân ý rồi. Thái Bình thi hội chia làm hai phần, một là ra đề tài để làm thơ, còn một phần nữa là chọn đề đấu thơ.”
“Hoặc là đợi Văn cung Đại Ngụy bị chèn ép, mình ra mặt cứu nguy, hoặc là đổi một cách khác để giả vờ.”
Hứa Thanh Tiêu suy ngẫm trong lòng, không hiểu sao giữa lúc đó hắn có hơi hối hận vì mấy lời đã nói mấy canh giờ trước. Biết trước là thành như thế này thì không nói những lời kia rồi, để đám người Văn cung Đại Ngụy tiếp tục hạ thấp bản thân, rồi sau đó bị chèn ép hai ba ngày, cứ như vậy thì khi mình ra sân lại thu được một đợt dân ý.
Quả thật là được hời nha.
Lắc đầu, Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều như vậy nữa, vẫn nên xử lý chuyện của mình trước rồi nói sau.
Ngay lập tức, tâm trí của Hứa Thanh Tiêu bay vào trong Văn cung.
Bên trong Văn Cung.
Hai người Triều Ca và Phá Tà đã đợi một lúc lâu.
“Hiền đệ, quả nhiên đệ không hề tầm thường nha. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể ngưng tụ được nhiều dân ý như vậy.”
Triều Ca mở miệng, khen ngợi phương pháp của Hứa Thanh Tiêu.
“Huynh trưởng quá khen rồi, chỉ là vận may tốt thôi.”
Nói xong những lời này, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Phá Tà tương đối im lặng rồi nói:
“Phá Tà huynh, bây giờ ta đã thu hoạch được dân ý rồi, nên làm như thế nào để che giấu dị thuật trong cơ thể?
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Hắn ý thức được, Thương Tiến Tửu của mình vừa mới đọc ra, mặc dù giúp Đại Ngụy giải quyết được phiền phức, nhưng đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói thì vẫn không phải là một chuyện tốt, thậm chí là nếu nhìn dưới góc độ lợi ích của mình.
Dù Đại Ngụy có mất mặt thì cũng không đến lượt mình nhúng tay vào.
Vậy nên Hứa Thanh Tiêu không dám hứa chắc Nghiêm nho có thể thẳng tay vạch tội mình trên triều đình hay không.
Bất kể là có hay không thì trước hết mình phải hiểu được làm thế nào để dùng dân ý che đậy dị thuật.
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Phá Tà lập tức lên tiếng.
“Hiền đệ, muốn che giấu dị thuật trong cơ thể của đệ, cách làm cũng không khó. Đệ chỉ cần dẫn ra ba đạo ma niệm, sau đó dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế dưới đan điền, cuối cùng dùng dân ý để che đậy là có thể.”
Phá Tà trả lời, báo cho Hứa Thanh Tiêu cách làm này.
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
“Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc, không ngờ lại đơn giản như vậy.”
“Không, chỗ này không đơn giản. Đầu tiên khi đệ dẫn ra được ma niệm thì ba đạo ma niệm sẽ lấn át linh hồn của đệ ngay lập tức.”
“Vậy nên ta với Triều Ca sẽ cùng nhau ra tay, tranh thủ thời gian cho đệ. Mà điều đệ cần làm trong khoảng thời gian này chính là dùng Hạo nhiên chính khế để áp chế. Sau khi áp chế một cách hoàn toàn thì mới dùng dân ý che lấp lên.”
“Thủ đoạn thẩm tra dị thuật của Nho gia nói đơn giản chính là lợi dụng phép thần của Nho đạo để quan sát bên trong cơ thể đệ. Văn cung bọn họ không nhìn ra được nhưng một khi lộ ra dị thuật thì đã có dân ý nồng đậm dày đặc như núi. Trừ khi là thánh nhân đương thời tự mình xuất hiện, nếu không cũng sẽ không nhìn thấu ma chủng dị thuật trong cơ thể đệ.”
Phá Tà lên tiếng báo cho Hứa Thanh Tiêu biết cách làm sao che đậy được dị thuật trong cơ thể mình.
“Hiểu rồi .”
“Dân ý trong cơ thể đệ đã đủ chưa?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi lại lần nữa.
Hắn không xác định dân ý trong cơ thể mình có đủ hay không.
“Đủ thì nhất định là đủ, thế nhưng dân ý càng nhiều thì hiệu quả càng tốt. Trên thực tế ta cũng không lo lắng có Đại nho nào nhìn thấu ma chủng trong cơ thể đệ hay không.”
“Việc khiến ta khá lo lắng chính là liệu có người nào chế ra một số bảo vật đặc biệt khiến cho ma chủng trong cơ thể đệ thoát ra hay không thôi.”
“Đây mới là chuyện phiền phức.”
Phá Tà cau mày nói.
“Có vật như này sao?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trong mắt chứa đầy căng thẳng.
“Có!”
Lần này, Triều Ca mở miệng, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Có điều, nếu như dân ý trong cơ thể đệ nồng nàn dày đặc thì muốn dẫn ma chủng trong cơ thể đệ ra thì phải cần Thánh khí. Văn Cung Đại Nguỵ có Thánh khí, thế nhưng không đến mức lấy ra nhằm vào đệ.”
Chỉ có điều rất nhanh sau đó, lời nói của Triều Ca đã đổi chiều, thông báo với Hứa Thanh Tiêu rằng muốn dẫn ma chủng trong cơ thể hắn ra thì phải cần thánh khí. Loại vật như thế này gây ảnh hưởng quá lớn, thứ trấn áp khí vận của Đại Nguỵ lại lấy ra để nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, gần như là không có khả năng.
“Đã hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật dầu, có điều vẫn có chút bận tâm.
Hình như Phá Tà đã nhìn ra Hứa Thanh Tiêu lo lắng nên không khỏi tiếp tục mở miệng.
“Chính xác là hoàn toàn không cần quá lo lắng, nếu như dùng Thánh khí để đối phó với đệ thì ta và Triều Ca vẫn còn biện pháp, dùng Thiên Địa Văn cung ngăn cản cho đệ.”
Phá Tà nói như vậy khiến cho Hứa Thanh Tiêu yên tâm trở lại, tránh cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy tâm sự nặng nề.
“Là phúc thì không phải họa , là họa thì không thể tránh, ngu đệ hiểu rõ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng hắn hiểu rất rõ những loại chuyện như thế này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất