Chương 498: Bóng rổ
Kỳ thị cẩu đầu nhân cũng giống như kỳ thị người dân Châu Phi, ở Vương quốc Ruen đều là tội nặng.
-Không kỳ thị thì tốt rồi.
Lý Ngang gật gật đầu, tiếp tục nói:
-Nicholas còn nhỏ, bố của anh ta là con trai cả của tù trưởng bộ lạc địa phương còn mẹ một dân thường của bộ lạc, hai vợ chồng vô cùng yêu thương nhau.
-Nhưng vị tù trưởng này có quan niệm vô cùng hẹp hòi và cực đoan, đã bắt bố anh ta đi, để ai vợ chồng không thể nào được ở bên nhau.
-Thực tế người bị bắt đi là bố anh ta, mà bố anh ta chính là mẹ anh ta.
-Đây là cái thứ gì mà lộn xộn lung tung thế chứ?
Khóe mắt Faust run rẩy, không biết nên thể hiện tâm trạng nhưu thế nào nữa.
-Dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra.
Lý Ngang chìa hai tay:
-Từ nhỏ mẹ Nicholas đã nói với anh ta, bất luận thế nào cũng phải đi tìm bố anh ta.
-Thế là từ nhỏ Nicholas tập luyện đủ loại võ nghệ, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành một người trồng bông giỏi.
-Vậy võ thuật thì có liên quan gì đến chuyện trồng bông chứ!
Faust theo bản năng hỏi những điều mình thắc mắc.
-Năm nay cuối cùng Nicholas đã trong mười tám tuổi, anh ta cảm thấy bản thân có đủ năng lực để tiến hành một cuộc phiêu lưu mạo hiểm vĩ đại, đến chỗ ông ngoại ông nội để tìm bố của mình.
-Đúng là không dễ dàng gì.
-Đó là điều đương nhiên.
Lý Ngang nói:
-Trước khi đi, Nicholas đã nhận được vài món pháp bảo từ mẹ anh ta, theo thứ tự là dưa hấu, dưa hấu còn có một quả dưa hấu nữa.
-Không phải toàn là dưa hấu sao?
-Không giống nhau.
Lý Ngang đắc ý nói:
-Ba quả dưa hấu có tác dụng không giống nhau, một quả dưa vừa to vừa tròn, bên trong trống rỗng, ban đêm có thể vào trong đó để làm túi ngủ.
-Một quả vừa tròn lại dẹp, rắn chắc kiên cố, khi cần thiết có thể làm bánh bay ném ra làm vũ khí.
-Một quả dưa vừa vuông vừa bằng, vô cùng mềm dẻo, có thể treo ở bên hông để làm trống Châu Phi và hát khi đi trên đường. Các ca khúc cũng vô cùng phong phú, cái gì mà [Tôi thật sự muốn năm trăm năm nữa đi Tây Thiên lấy bông].
Dựa theo thói quên đối đáp truyền thống, vai phụ Faust lúc này hẳn là nên nói một câu:
-Như vậy đi, anh cho chúng tôi nghe một đoạn của bài hát đi.
Nhưng mà Faust không phải là một vai phụ chuyên nghiệp, cũng không dám tiếp tục hỏi, đành phải im lặng nhìn trời, giải vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà vai phụ không hợp tác cũng không ảnh hưởng gì đến màn trình diễn của Lý Ngang.
Chỉ thấy hắn vỗ vào bàn, bắt đầu hát những bản ballad với các bài hát chủ đề của Tây Du Ký, cái gì mà “Nicholas Nicholas, anh thật tuyệt vời, trang trại bông không thể giữ chân anh, nước nho thật sự làm dịu cơn khát của anh.”
“Con thuyền nô lê, ở phía Tây, chở Nicholas hắc và ba hắc duệ, lầm việc trong trang trại cho đến khi mặt trời lặn.”
Faust thề rằng nếu không phải thấy bản thân không đánh lại đối phương, hắn ta chắc chắn cùng với vị tăng lữ này liều mạng.
Lý Ngang hát xong, tiếp tục nói:
-Nicholas nhỏ bé cứ như vậy vừa hát bài này để lấy thêm can đảm vừa ngồi trên con thuyền nô lệ dẫn đến Vương quốc Ruen.
-Khoan, khoan, khoan, khoan.
Faust vẫn không nhịn được hỏi:
-Sao anh ta lại lên thuyền chở nô lệ? Không phải anh ta đi tìm bố của mình sao?
Lý Ngang chìa hai tay ra:
-Đúng vậy, bố của anh ta đã tới vừng đất này bằng một chiếc thuyền chở nô lê từ rất lâu trước đây, hưởng ứng kế hoạch giới thiệu nhân tài của các vùng khác nhau và có một cuộc sống tốt.
-…
Vẻ mặt Faust như bị táo bón vậy, anh ta căn bản không biết nên nói lời thoại tiếp theo như thế nào.
-Nicholas bé nhỏ nghe nói, bố của anh ta có một công việc tốt trong một tổ chức nào đó ở phía Bắc của Vương quốc Ruen.
Lý Ngang cười nói:
-Người phụ trách tổ chức đó có tấm lòng rất tốt. Người đó cho rằng những cư dân Mỹ gốc Phi hiện tại không thể sống bằng tiền trợ cấp sinh hoạt, phải nghĩ cách học gì đó, thành thạo một nghề nào đó, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, cung cấp cho con cái một môi trường giáo dục tốt hơn.
-Ừm…
Faust do dự một chút, chậm rãi nói:
-Nghe có vẻ rất bình thường.
Câu chuyện nói tới đây, đã có sự giao thoa với thế giới của nhiệm vụ kịch bản, trong phút chốc Faust không biết nên trả lời đối phương như thế nào.
-Anh cũng cảm thấy như vậy sao.
Lý Ngang nhìn mọi người đang vây quanh khoát khoát tay.
-Vậy là các vị có thể chưa nghe tới tổ chức đó rồi.
-Bọn họ, giống như mô hình đồn điền ban đầu.
-Cũng khiến cho các cư dân Mỹ gốc Châu Phi bán sức lao động cho các quý ông da trắng để ngày đêm kiếm tiền, hơn nữa nếu những người này làm ăn tốt còn có thể được tự do buôn bán và vận chuyển đến các tổ chức khác.
-Điều này là không thể.
Faust quả quyết nói:
-Dưới lười kêu gọi của Nữ Vương Băng Tuyết bên hạ, không ai có thể áp bức các anh chỉ em người Mỹ gốc Châu Phi chứ đừng nói đến buôn bán bọn họ.
-Cho dù chuyện này có là thật đi chăng nữa, cũng chắc chắc bị mọi người phản đối, đả kích, không thể nào tồn tại được.
-Không hiểu rồi.
Lý Ngang cười nói:
-Giống như đồn điền, tên của tố chức dựa vào người Mỹ gốc Châu Phi để buôn bán sức lao động được gọi là NBA.
-Tên đầy đủ là National Basketball Asociation, là một tổ chức kinh doanh chuyên nghiệp thuê người chơi bóng rổ.