Chương 498: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (3)
Nói đến đây, nhóm người không khỏi nghĩ lại hình ảnh đại tài mười nước giận dữ rời sân lúc trước. Đám người này thì sướng rồi, người mất mặt là ai? Còn không phải là Đại Ngụy à?
Khỏi phải nói đến việc không có lễ nghi của Nho giả, tức giận rời khỏi sân chính là không nể mặt Đại Ngụy. Có chuyện gì thì không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Đại nho còn chưa mở lời.
Các ngươi cảm thấy không tốt thì mọi người có thể từ từ thỏa hiệp. Nhưng lại rời đi ngay trước mặt bách tính Đại Ngụy? Đây không phải là đánh thẳng vào mặt của vương triều Đại Ngụy và Văn cung Đại Ngụy sao?
Mọi người đều ghim điều này trong lòng. Hôm qua Hứa Thanh Tiêu đã báo thù ngày hôm qua, nhưng thù này thì bọn họ không quên.
“Hừ!”
Nhân tài mười nước hừ lạnh một tiếng, hắn ta không nhịn được mở miệng thêm lần nữa.
“Đừng có bóp méo sự thật, rốt cuộc là như thế nào thì trong lòng các ngươi hiểu rõ. Lùi lại một nước để nói thì nếu như hôm qua không có Hứa Thanh Tiêu thì sao các ngươi dám ở đây ba hoa khoác lác.”
Đối phương không phục nói.
“Buồn cười, Hứa Thanh Tiêu là văn nhân của Đại Nguỵ ta, dựa vào cái gì mà hắn không thể tới? Hắn đại diện cho văn đàn Đại Ngụy ta. Vậy theo cách nói của ngươi thì nếu như hôm qua Lý Ân không đến thì hạng nhất cũng là Hoa Tinh Vân.”
“Có đúng không?”
Người này bị chọc giận cho bật cười, không hiểu sao đối phương lại nói ra những lời như vậy? Quả nhiên là trò cười ở đây à?
“Đúng, không sai.”
“Đúng vậy, nói không sai.”
Đám người ồn ào nói. Hứa Thanh Tiêu là người đọc sách của Đại Ngụy mà, sao lại không thể đại diện cho văn đàn Đại Ngụy được?
Nhân tài mười nước có hơi nghẹn lời, bọn họ không biết nên nói cái gì cho đúng, chẳng qua là có người mở miệng nhìn về phía đám người rồi cười lạnh nói.
“Đại diện của văn đàn Đại Ngụy không phải là Văn cung Đại Ngụy sao? Nhưng mà ta nghe nói Hứa Thanh Tiêu đã tự sáng tạo ra học phái, hơn nữa còn không được chào đón trong văn đàn Đại Ngụy.”
“Hắn là người của Đại Ngụy, không sai, nhưng không phải Ngũ Thánh nhất mạch, lại càng không phải là Chu Thánh nhất mạch. Đại Ngụy tự xưng là Chu Thánh chính thống, vậy nên xét đến cùng hắn không phải là văn nhân chính thống của Đại Ngụy. Nhân mười nước chúng ta chỉ kính trọng Ngũ Thánh.”
“Ngược lại cái tên Hứa Thanh Tiêu này lập nên một học phái của riêng mình. Hắn có tài hoa không phải là giả, thế nhưng cũng không đến lượt các ngươi được hưởng ké vinh quang.”
Người này vừa mở miệng đã tìm tới một điểm để bắt đầu công kích.
Lời này vừa nói, nhân tài mười nước cũng từ từ kích động lên, nháo nhào công kích vào điểm này.
“Đúng vậy, cho dù nói như thế nào thì lần này Văn cung Đại Ngụy chẳng có một ai ra dáng cả, phải dựa vào Hứa Thanh Tiêu.”
“Nhưng Hứa Thanh Tiêu này có vẻ như cũng không phải là người của Văn cung Đại Ngụy các ngươi. Chẹp chẹp, nghe nói các ngươi cũng nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, nhưng mà hôm nay lại kiên quyết muốn hưởng lây ánh sáng của Hứa Thanh Tiêu.”
“Quả nhiên là không biết xấu hổ.”
“Đường đường là Văn cung Đại Ngụy, môn đồ của Chu Thánh nhất mạch mà chẳng có chút tài hoà nào, cuối cùng là phải dựa vào Hứa Thanh Tiêu để giữ thể diện. Đây đúng là chuyện cười cực lớn.”
Đại tài mười nước mở miệng, những lời này hoàn toàn đúng là có lực sát thương.
Chuyện này văn nhân Đại Ngụy đúng là không phản bác được.
Đúng vậy, trước đó còn cười nhạo Hứa Thanh Tiêu thế này thế kia, bây giờ lại dựa vào Hứa Thanh Tiêu làm thơ thiên cổ, muốn được thơm lây vô cùng, thật là có chút không tốt.
“Không nói nữa? Câm rồi?”
“Nói một câu khó nghe một chút thì hôm qua Hứa Thanh Tiêu ra trận còn chưa làm thơ đã dám tự nhận là thiên cổ!”
“Trong này rốt cuộc là kỳ quặc chỗ nào, trong lòng các ngươi hiểu rõ.”
Người này mở miệng, lạnh lùng nói.
Những lời này nói ra khiến cho văn nhân Đại Ngụy nhíu mày.
“Những lời này của ngươi là có ý gì?”
Bọn họ hơi nhíu mày hỏi lại.
“Có ý gì à? Thiên cổ danh thi, ngươi nghĩ làm một cái là được sao? Hơn nữa trước đó còn có cả thơ trấn quốc?”
“Nếu trong chuyện này không có bóng dáng của Văn cung Đại Ngụy thì chúng ta không tin. Nói không chừng bài thơ này là do một vị Thiên Địa Đại nho nào đó viết ra, có điều là chỉ viết một nửa rồi đưa cho Hứa Thanh Tiêu.”
“Để cho hắn chèn ép nhân tài mười nước chúng ta, nếu không thì sao vừa khéo vào một khắc cuối cùng, vì sao lại vừa khéo rơi vào lúc Lý huynh viết ra thơ trấn quốc? Sao ngày đầu tiên Hứa Thanh Tiêu hắn không đến?”
“Vì sao đến ngày thứ ba mới đến? Các ngươi thử giải thích xem?”
Cuối cùng nhân tài mười nước cũng không nhịn được nữa. Thật ra lời này bọn họ đã muốn nói ra từ lâu rồi nhưng nói ra lại thấy mình thua mà không phục nên mới không nói.
Thật không ngờ đến tài từ Đại Ngụy đi khắp nơi thổi phồng Hứa Thanh Tiêu, dùng Hứa Thanh Tiêu để chà đạp bọn họ.
Chuyện này có người nào phục?
Dù sao thì bọn họ cũng không phục.
“Nực cười! Nực cười! Nực cười!”
“Ta còn tưởng đại tài mười nước thế nào chứ? Không ngờ cũng là loại tiểu nhân này, có bao giờ Đại Ngụy ta dùng thủ đoạn đê tiện như thế?”
“Thua không ngóc đầu nổi thì thôi đi, cần gì phải sủa như chó ở đây?”
Sau khi văn nhân Đại Ngụy nghe ra ý đồ của đối phương xong thì vỡ tổ tập thể.
Ngươi thì to rồi. Chúng ta làm ra được thiên cổ danh thi, theo lý thuyết thì thắng chắc rồi, biết là các ngươi không phục nhưng mà trước thiên cổ danh thi thì các ngươi có không phục cũng phải nhịn xuống.
Thật không ngờ rằng lại dùng mấy âm mưu thủ đoạn thế này để gièm pha Hứa Thanh Tiêu, thậm chí còn gièm pha Văn cung Đại Ngụy, vương triều Đại Ngụy. Vậy thì sao bọn họ có thể nhịn?
Bao gồm cả một số bách tính cũng không nhịn được nữa, nháo nhào bắt đầu chửi rủa.
“Tài hoa của Hứa Đại nhân, các ngươi thì biết cái gì.”
“Năm đó Hứa đại nhân tức giận mắng mỏ Đại nho, náo loạn Hình bộ, mời Thánh ý xuống chém Quận vương, mấy chuyện này không phải rất rầm rộ sao? Sao qua miệng của các ngươi lại biến Hứa đại nhân thành tiêu nhân như vậy?’
“Thua không ngóc đầu lên nổi thì cút ra khỏi Đại Ngụy ngay, ở đây sủa cái gì. Chưởng quầy, đuổi bọn chúng đi, loại người này nên để cho bọn chúng ngủ ngoài đường.”
“Đúng, đuổi bọn chúng đi.”
Nếu như nói văn nhân Đại Ngụy chỉ nói trên miệng mấy câu thì dân chúng Đại Ngụy lại chửi thẳng mặt. Cái gì mà đồ chó má, thua thì thua rồi, tự mình thừa nhận mình kém hơn khó như thế sao?
Lại nói, mười nước? Không phải đều là mấy nước nhỏ sao? Không phải đều là nước phụ thuộc sao?
Kêu? Kêu cái quái gì mà kêu.