Người Chơi Hung Mãnh

Chương 499: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (4)

Chương 499: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (4)

Đây chính là điểm tốt của một quốc gia và văn hóa vững mạnh. Khi bách tính gặp phải chuyện gì cũng tuyệt đối không sợ.
“Thô tục! Bách tính Đại Ngụy thô tục như thế sao? Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi đến Đại Ngụy, các ngươi mở mồm nói chúng ta cút, ngậm mồm cũng nói chúng ta cút? Nếu đã như vậy thì còn tổ chức Thái Bình thi hội làm gì? Không bằng cứ thẳng thừng công bố với người trong thiên hạ rằng văn nhân Đại Ngụy các ngươi là thiên hạ đệ nhất luôn đi?”
“Không nói chuyện này còn đỡ, vừa mới nói thì ta lại hỏi một câu. Người giới áo vải như Hứa Thanh Tiêu mà dám giận dữ mắng mỏ Đại nho, rồi sau đến kinh đô, chỉ là một chủ sự nho nhỏ cũng dám đại náo Hình Bộ? Chỉ mới Thất phẩm minh ý mà dám mời thánh ý của thánh nhân? Trong này không có gì kỳ lạ à? Càng như vậy thì ta càng tin đằng sau Hứa Thanh Tiêu hắn có một vị Thiên Địa Đại nho chỉ dẫn cho hắn.
“Hội thi lần này cũng là có người nhắc bài đằng sau.”
Nhân tài mười nước nghe thấy bách tính nói như thế thì càng thêm chắc chắn.
Lời này nói ra khiến cho trên dưới Đại Ngụy càng ồn ào. Hai ngày trước đám chó má này thẳng thừng rời cuộc chơi, đánh vào mặt của Đại Ngụy, không nghĩ rằng Hứa Thanh Tiêu lại làm ra thiên cổ danh thi. Thế nhưng dám ở đây mở miệng khẳng định bài thơ này không phải do Hứa Thanh Tiêu làm ra.
Nếu họ đã đào sâu vào chuyện này thì giải thích làm sao? Làm sao mới có thể giải thích rõ ràng?
Cũng chính vào lúc này, trong nhóm nhân tài mười nước có người thật sự đã không giữ được bình tĩnh, nhìn về phía nhóm người rồi mắng.
“Nói đến chuyện này các ngươi kích động như vậy, xem ra chính là chọc trúng chỗ đau. Hơn nữa, nói chúng ta là chó sủa, vậy lúc này các ngươi không phải là chó sủa sao?”
Lời này vừa dứt, tửu lâu lập tức yên tĩnh lại.
Nhân tài mười nước cũng có chút im lặng, không hiểu sao có cảm giác không đúng lắm.
“Khá lắm, ngươi cũng dám mắng con dân Đại Ngụy là chó à? Ngươi mắng ta thì cũng thôi đi, thế nhưng mà ngươi dám mắng lão bách tính Đại Ngụy đều là chó. Các vị huynh đài, lúc trước Hứa huynh vì bách tính mà giận dữ chém quận vương. Chúng ta là người đọc sách mẫu mực nên hôm nay người đọc sách chúng ta không dám nói là tức giận chém giết nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện tha thứ.”
“Bắt đầu!”
“Ra tay đi!”
“Đúng, các vị huynh đài, bắt đầu đi.”
Văn nhân Đại Ngụy nắm lấy cơ hội, đội mũ lên, sau đó một người dẫn đầu thẳng thừng bay nhào một cái, đẩy nhân tài mười nước kia ngã nhào xuống đất, sau đó là một trận đấm đá loạn xạ.
Nhân tài mười nước nhìn thấy tình hình này, trước hết là sững sờ, sau đó là trực tiếp tham gia quần ẩu.
Hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt, chẳng qua là đại đa số đều đấm đá loạn xạ một chút bởi dẫu sao cũng chưa từng tập qua võ, chỉ đơn giản là ngươi đánh ta một quyền thì ta cho ngươi một bạt tai.
Nhóm người đọc sách này xúm lại đánh nhau, trong một thoáng hình tượng rất rối loạn.
Có bách tính định đi lên trước nhưng có người giữ lại ngay lập tức.
“Ngươi đừng có tham dự, đánh nhau với người đọc sách chính là tội lớn đó.”
Có người nhắc nhở để mọi người giữ bình tĩnh. Ẩu đả giữa văn nhân với nhau thì không sao hết, thế nhưng nếu bọn họ mà tham gia vào thì đây không phải là việc nhỏ.”
“Ta không tham dự vào mà, ta đến để can ngăn, các ngươi làm chứng cho ta.”
Người kia mở miệng, cất giọng cực lớn rồi sau đó ôm lấy đại tài mười nước. Hắn ta là một thợ rèn, đương nhiên có sức lực rất lớn nên trực tiếp ôm lấy đại tài này, khiến cho người đó không thể động đậy.”
“Đại nhân, đừng ra tay, đừng đánh nhau, đợi lát nữa Hình bộ mà đến thì không xong.”
Hắn ta lớn tiếng hò hét, nhìn tư thế thì đúng là can ngăn nhưng ánh mắt lại nhìn về văn nhân Đại Ngụy, trừng to hai mắt ra nhìn, gần như là muốn thốt lên một câu “Mau đánh đi, còn nhìn cái gì nữa”.
Người kia lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xông lên tặng một quyền khiến cho đại tài của mười nước choáng váng đầu óc.
“Mẹ nó ngươi cũng biết chơi chiêu đó.”
Đại tài mười nước đau đớn kêu một tiếng, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương mới bất ngờ nhận ra không tránh thoát được.
Cũng chính vào lúc này, bách tính trong tửu lâu nhìn thấy cảnh này, từng người đều ngơ ngẩn.
Còn có thể chơi thế này à?
Chẳng qua chờ đến khi dân chúng kịp thời phản ứng lại thì từng người đã không kìm được đã vọt lên, bắt đầu ôm lấy người.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
“Các vị đừng đánh nữa, đừng làm hỏng đồ của người ta.”
“Các vị đều là người đọc sách, đang yên lành đánh cái gì, nhìn xem mặt mũi đều tím hết rồi.”
“Đừng đánh nữa, tiếp tục đánh nữa thì các vị sẽ bị đánh chết đó.”
Mấy bách tính có sức một chút bước lên, tuỳ tiện khống chế đám người đọc sách này lại, tiếp sau đó là đến lượt văn nhân Đại Ngụy biểu diễn.
Mà chuyện thế này, trong cùng một lúc diễn ra ở không ít nơi trong kinh đô Đại Ngụy.
Chẳng qua có nơi thì bách tính vẫn thông minh, biết cách chống đỡ, còn có nơi thì không biết chống đỡ bởi vì có nhiều văn nhân Đại Ngụy hơn một chút, có chống cũng không đáng kể.
Sự kiện người đọc sách của mười nước đánh nhau với người đọc sách Đại Ngụy trong chớp mắt đã khiến Hình bộ và Binh bộ chú ý.
Trong một thoáng, vô số quan sai của Hình bộ chạy đến, Binh bộ cũng điều động không ít người. Mặc dù trong lòng của bọn họ có ý muốn giải hận nhưng cuối cùng vẫn không hy vọng xảy ra những chuyện thế này.
Cũng chính vào lúc này.
Trong học đường Thủ Nhân.
Cố Ngôn đã xuất hiện ở đây.
“Bái kiến Cố đại nhân.”
Từ xa Hứa Thanh Tiêu đã nhìn thấy Cố Ngôn, hắn biết Cố Ngôn bất ngờ xuất hiện ở đây thì nhất định là có chuyện quan trọng, nếu không thì ông cũng không tự mình tìm đến cửa.
“Thủ Nhân, thương hội đã trả lời.”
Sắc mặt của Cố Ngôn rất bình tĩnh, giao một phong thư cho Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, đưa tay nhận lấy thư, chỉ liếc mắt một cái sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu đã thay đổi.
“Đám người này, thật quá tham lam.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu cơ hơi khó coi.
Nội dung trong thư có rất nhiều. Đằng trước hơn một nửa đều là bọn họ khóc lóc kể lể, còn nội dung thực sự chỉ có một câu, bọn họ có thể nhượng bộ và hy sinh để thu hoạch sớm.
Đồng thời còn nói lợi nhuận mất đi của mình không quan trọng, cam tâm tình nguyện phục vụ đất nước, chỉ là lợi ích của dân chúng thì không thể xâm phạm bởi dù sao năm nay thu hoạch sớm thì sang năm nhất định là không được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất