Chương 506: Đau đầu
Lúc này mới chậm rãi nói:
-Tôi đi vào trước.
Bây giờ hắn ta bị người khác chế trụ, coi như là không cam tâm tình nguyện thì chỉ có thể làm theo ý của đối phương.
Bob chậm rãi đi về phía giáo đường, đi tới bên cạnh Lý Ngang, lúc chú ý tới cán súng săn trong tay của đối phương, dừng một chút (Vũ khí này chỉ sợ lấy về không được rồi), vượt qua cánh cửa, bước vào trong giáo đường.
Không có chuyện gì xảy ra.
Lý Ngang đứng bên ngoài giáo đường, nói:
-Cảm thấy như thế nào?
-Không có gì.
Bob lắc đầu:
-Đầu óc của tôi rất tỉnh táo, chỉ là bụng hơi căng.
Lý Ngang gật đầu:
-Anh tùy tiện nói một câu kỳ thị người khác đi.
Bob sững sờ:
-Hả? Có ý gì?
Lý Ngang không nhịn được nói:
-Kêu anh nói thì anh cứ nói đi.
-À
Bob liếm môi, khẽ nói:
-Ni ca?
-Ni ca nói ni ca không tính là kỳ thị, nói câu khác đi.
Bob suy nghĩ một chút, thấp giọng khẽ nói:
-White trash?
Từ này chuyên dùng để hình dung người da trắng nghèo khó, hắn ta cũng hiểu đây là một loại kỳ thị, Lý Ngang kêu hắn ta nói mấy câu này là vì muốn kiểm tra giáo đường có hiệu quả khống chế tâm linh hay không.
Lý Ngang gật đầu:
-Bình thường, anh đi tiếp vào trong vài bước đi.
Bob đi thêm vào bước đi sâu vào giáo đường, ven đường không ngừng nói thầm từ tiếng Anh kỳ thị người khác đó.
Cái gì mà Redneck, Gingerbread Man, Son of the beach, thậm chí còn thêm những từ ngữ độc ác.
Đương nhiên, hắn ta không dám dùng từ vũ nhục Châu Á, nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện đó.
Trên đường đi, quá trình Bob nói tục cũng rất thuận lợi, hắn ta cũng nhìn thấy đài cao sâu trong giáo đường có để một tượng thần Nữ vương Băng Tuyết cao lớn.
Pho tượng này hoàn toàn giống với Nữ vương trong những bức tranh có màu sắc rực rỡ ở hai bên giáo đường, là một cô gái cao gầy mặc váy dài màu xanh hoa lện, đỉnh đầu đội vương miện, khuôn mặt mơ hồ nhưng lại lộ ra hơi thở thần thánh nghiêm túc.
Pho tượng cúi đầu, trong hai tay đang cầm một tấm gương vỡ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Khi nhìn thấy tấm gương, miệng của Bob không thể nói ra từ thô tục nào nữa, hắn ta cảm thấy nặng nề, trong lòng bắt đầu sám hối.
-Tôi, sao tôi có thể nhục mạ đồng bào thân ái của chúng ta là “Người da trắng rác rưởi” chứ? Tại sao tôi có thể mắng những người bảo vệ động vật đáng yêu mua gà tây vào lễ Giáng Sinh là kẻ điên chứ?”
Bob vô thức bật khóc, quỳ xuống, nhìn pho tượng Nữ vương sám hối:
-Tôi có tội, tôi có tội lớn! Từ nay về sau, tôi phải khiêm tốn, thành thật, thương cảm, anh dũng, công bằng chính trực, đối xử tử tế với kẻ yếu, không sợ cường quyền, có tinh thần hi sinh, tuân thủ nghiêm ngặt vinh dự của kỵ sĩ.
Bob quỳ xuống, bộ dạng vpp cùng kích động, đã làm cho vài người chơi đứng xem ở bên ngoài giáo đường cảm thấy kinh sợ, đám người Lý Ngang nhìn chăm chú ở phía xa một lúc, nhìn Bob lải nhải rồi dập đầu lại niệm kinh, sau một lúc cuối cùng cũng quyết định, mọi người cùng đi vào giáo đường.
Bọn hắn kêu Bob một lúc, người sau giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không thể thoát ra.
-Bộ dạng này của anh ta không sao chứ?
John Joyce giữ khoảng cách, hơi lo lắng nói:
-Hình như tấm gương kia có năng lực dị thường, đi tới quá gần có thể bị khống chế.
-Ừ
Julia thở phào, nhìn tấm gương vỡ khẽ nói:
-Dựa theo bản gốc của truyện cổ tích Nữ vương Băng Tuyết, ma gương có năng lực làm thế gian đảo lộn, có thể biến bọn cướp thành anh hùng, yêu nữ thành mỹ nhân, tên ăn mày lên làm vua, người hiền lành thành tội phạm. Tấm gương vỡ này rất có thể là ma gương truyện trong cổ tích.
-Nói cách khác, đây là vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu sao?
Lý Ngang quét mắt vẫn còn Bob dập đầu sám hối, xoa cằm, tự nhủ:
-Nhiệm vụ cần chúng ta mang ma kính nguyên vẹn ra khỏi cung điện, nhưng nhìn ra tấm gương này đã vỡ rồi. Chẳng lẽ nói, kịch bản nhiệm vụ lần này là yêu cầu chúng ta thu thập gương vỡ trước, sau đó đi vào cung điện tiến hành gom góp lại, hợp lại thành một tấm gương nguyên vẹn rồi rời khỏi cung điện sao? Nếu mà như vậy thì chỉ có trong cung điện Nữ vương mới có điều kiện gom góp tấm gương.
John Joyce không dám cắt đứt suy nghĩ của Lý Ngang, sau khi do dự một lúc, vẫn can đảm chỉ vào Bob nói:
-Ặc, chẳng lẽ chúng ta không quan tâm tới anh ta à? Nếu như mặc kệ, tôi cảm thấy anh ta sẽ dập đầu tới chết ở đây.
Bob bị nện mạnh vào tường, lấy tư thế đầu đáp đất mà rơi xuống, lần này cái cổ đều bị bẻ thành một độ cong quỷ dị.
Cũng may người chơi da dày thịt béo, chỉ vài giây sau, Bob khẽ nhúc nhích ngón tay, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt dính đầy bụi.
-Không chết là tốt rồi.
John Joyce và mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có ai vội vã tiến lên đỡ hắn. Cả đám vẫn chưa biết được tình trạng hiện tại của Bob là như thế nào.
-Người anh em, anh sao rồi?
John Joyce từ xa hỏi tới:
-Tôi…tôi bị làm sao thế này?
Bob đứng dậy đưa tay phủi lớp bụi trên đầu, ánh mắt xẹt qua một tia mê mang:
-Đầu..có hơi đau…
Có thể không đau sao? Đầu của ông anh là nện thẳng xuống nền đất đó, cổ đều suýt bị vặn gãy đấy biết không?
-Trước đây tôi cũng có một người bạn giống anh, luôn bị đau đầu. Sau lại bác sĩ nói rằng do thời kỳ dậy thì của cậu ta kéo dài dẫn đến rận cá voi (một loại ký sinh trùng) xâm nhập não bộ, bị bệnh ký sinh trùng và cả ung thư não.