Chương 518: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (4)
Bọn họ đúng là không ngờ nổi Hứa Thanh Tiêu thật sự đã viết ra được hai bài thiên cổ danh thi, chuyện này cũng nghịch thiên quá rồi?
Quan trọng nhất là thơ này vậy mà giống y hệt đề đã đặt ra, có liên quan đến nữ tử.
Đã ra đề thành công, còn viết thơ thành công... này đúng là không thể tin nổi!
"Mở bài thứ ba ra! Ta không tin, tên Hứa Thanh Tiêu ấy lại có tài như thế."
"Mở bài thứ ba! Bài thứ ba!"
"Không thể nào, không thể nào, đương thời tại sao lại có tài tử như thế?"
"Lại là thiên cổ, lại là thiên cổ, điều này vô lý vừa thôi!"
Đám đại tài mười nước đều bị đập cho phát đến choáng váng, sắc mặt bọn họ vô cùng kinh hãi, đúng là không thể nào tin nổi!
Sắc mặt bọn họ vô cùng khó nhìn, một bài thơ thiên cổ mới tinh này dường như là một cái tát thật mạnh vào mặt bọn họ vậy.
Đừng nói đến bọn họ, đến cả Lục bộ Thượng thư, Đại Nho Văn Cung, cùng với viện trưởng của tứ đại thư viện cũng hoàn toàn chấn động rồi.
Bọn họ không ngờ được... Hứa Thanh Tiêu lại tài hoa như thế.
Nghe thấy tiếng kêu gào của đám đại tài mười nước, Tôn Tĩnh An phục hồi lại tinh thần, cầm phong thơ thứ hai lên, mở ra lần nữa.
Tức thời, thanh âm của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
"Luyện đắc thân hình tự hạc hình,
Thiên châu tùng hạ lưỡng hàm kinh.
Ngã lai vấn đạo vô dư thuyết,
Vân tại thanh thiên thuỷ tại bình."
(Dịch thơ:
Tu luyện thân hình như dáng hạc
Dưới thông ngàn gốc, hai hòm kinh
Đáp lời hỏi Đạo, không thừa chữ:
"Mây tại trời xanh, nước ở bình")
Thanh âm Hứa Thanh Tiêu vang lên, kèm theo đó là văn khí kinh khủng tuôn ra mạnh mẽ.
Đoàng!
Văn khí như biển, như sông Trường Giang, Hoàng Hà, văn khí lúc trước còn chưa tan hết, sao còn xuất hiện thêm nhiều văn khí như thế?
Văn khí màu tím tụm lại một chỗ, bao trùm cả nơi này, kinh đô lại thêm lần nữa sáng tinh như ban ngày, tất cả nhân dân trăm họ đúng thật không dám tiếp tục nhìn nữa rồi, sợ sáng đến lóa cả mắt.
Mà trong Ly Dương cung cũng hơi rung lắc lên, dù sao thì tài khí đã rất đáng sợ rồi, một bài thiên cổ danh thi đã có thể tụ ra được vô vàn tài khí.
Huống hồ cùng một lúc ba bài?
Im! Im sạch! Im hết!
Đại điện rung lắc sắp sụp đến nơi, mọi người ngây người tại chỗ.
Một bài thiên cổ danh thi này không vang dội à?
Tài khí này không ngùn ngụt hả?
Tuyệt vời nhất là, đấy cùng làm trúng đề ra!
Lại làm trúng đề!
Ôi trời....
Đây đúng là không thể nào tưởng tượng ra nổi!!!
Không thể, đây là không thể nào!
"Phong thứ tư."
Có người tỉnh hồn lại rồi, sắc mặt điên cuồng, khiếp sợ trong mắt tràn hết ra, đây là đệ nhất tài tử của Trần Quốc, xem ra hắn đã điên hơn cả điên, yêu cầu mở phong thơ thứ tư ra.
Đến cả giọng cũng khàn đặc rồi!
Hứa Thanh Tiêu một lần lại thêm một lần vả chan chát vào mặt bọn hắn, để bọn hắn phải phát điên!
Tôn Tĩnh An hít một hơi thật sâu, nhưng bàn tay đang mở phong thơ ra cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Nhưng rất mau, ông ta đã bình ổn lại kinh ngạc ở trong lòng.
Vẫn phải mở từng phong thơ một á!
Ông ta vung thẳng tay lên, mở hết ba phong thơ còn lại ra.
"Tôn nho! Không được!"
"Không được mở nữa, mở nữa Ly Dương cung sẽ sụp mất."
"Chạy mau, đứng ngớ người ra đấy à?"
"Mọi người mau giữ vững Ly Dương cung, đừng để bách tính bị thương."
Các Đại Nho của Văn Cung Đại Ngụy đều lên tiếng, bốn bức thiên cổ danh thi đã khiến Ly Dương cung rung lắc muốn sụp xuống rồi, nếu cứ mở tiếp ra không khéo sụp thật.
Nhưng không ngờ được lão Tôn Tĩnh An này dám mở ra thật.
Tức khắc Trần Chính Nho hét lớn một tiếng, ra lệnh cho mọi người ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, giữ chắc đại điện để bách tính mau chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà Tôn Tĩnh An đã mở hết phong thơ ra rồi.
Giờ khắc đấy, hào quang toả ra phú khắp mọi chốn, thanh âm của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện trùng lên nhau, vang khắp nơi trong Ly Dương cung này.
"Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố tâm nhân dị biến."
(Dịch thơ: Chuyện mà như thuở ban đầu
Gió thu sẽ chẳng gieo sầu quạt tranh
Người xưa nỡ đổi lòng đành
Lại than nhân thế sao nhanh đổi dời.)
...
"Biệt hữu u sầu ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh.
Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức."
(Dịch thơ: Ôm sầu mang giận ngẩn ngơ,
Tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay.
Cùng một lứa bên trời lận đận,
Gặp gỡ nhau, lọ sẵn quen nhau...)
...
Ðãng hung sinh tằng vân, Quyết tý nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu.
(Dịch thơ: Mây từ ngực núi sinh ra,
Chim bay về tổ, người đà trông theo.
Chon von đỉnh núi ta trèo,
Bao nhiêu núi nhỏ, trông theo mắt nhìn.)
...
Ba giọng đọc chồng lên nhau, nhưng những thơ này ngôn từ tràn ý phi phàm, hào quang rực rỡ bao trùm hết thảy.
Văn khí ùn ùn, cung điện rung chuyển.
Tài tử mười nước một đám ngu xuẩn đứng đờ người tại chỗ, giống như đã ngây dại hết rồi, mỗi một bài thơ đều là thiên cổ danh thi.
Quan trọng nhất là, mỗi một bài thơ đều làm đúng đề.
Đây quả thật là chuyện không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Không thể tưởng tượng được!
Bọn họ ngu người hết rồi.
Không thể tin vào tất cả ở đây được nữa.
Nhưng chính vào lúc này.
Giọng nói của đám người Trần Chính Nho lại vang lên lần nữa, vô cùng lo lắng bảo bọn họ mau chóng chạy ra khỏi đây.
Nếu không thì cung điện sắp sập đến nơi rồi, đè chết hết người ở đây mất.
Lập tức, đám thị vệ là những kẻ tỉnh hồn lại đầu tiên, đều đưa bách tính chạy ra khỏi đây, bởi vì Ly Dương cung đúng thật là đang rung lắc dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Mấy vị Đại Nho đều ra tay, tạm thời ổn định lại Ly Dương cung để dân chúng đều thoát ra khỏi Ly Dương cung, văn nhân Đại Ngụy cũng chạy theo sau.
Nhưng khi mọi người vừa mới chạy ra khỏi cung điện, trong chớp mắt, tất cả tài khí biến mất sạch.
Toàn bộ đều biến mất.
Hào quang tan hết.
Có chút đột ngột quá.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Những tài khí đấy đâu rồi?"
"Tài khí vừa rồi bay đi đâu rồi?"
"Sao bỗng nhiên biến mất thế?"
Trong chớp mắt, mọi người đều rất tò mò, nhưng có tò mò đến như thế nào nữa thì Ly Dương cung đang rung chấn thế kia, bọn họ cũng không dám đợi tiếp nữa, chạy được ra đã rồi nói.
Không chỉ bọn họ, mấy người Trần Chính Nho cũng tò mò.
Bốn bài thiên cổ danh thi xuất hiện đã kinh khủng như vậy, thế bảy bài thiên cổ danh thi cùng lúc xuất hiện thì sao lại không xảy ra chuyện gì chứ?