Chương 517: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (3)
"Lão phu cho rằng được, đại tài mười nước đã thua rồi, đã thế còn vu cáo Đại Ngụy ta lừa gạt, vu cho Hứa Thanh Tiêu lừa gạt, nếu như Hứa Thanh Tiêu cầm chứng cứ chứng minh bản thân mình không lừa ai..."
"Đập đầu nhận sai thì có sao nào? Lẽ nào tài tử Đại Ngụy ta bị vu oan một cách trắng trợn rồi thôi?"
"Nếu bọn ngươi không dám, thì chuyện này dừng ở đây, nhưng nếu trong lòng vẫn sinh bất mãn, thì lão phu đây chỉ biết tự mình đi vào trong nội cung Văn cung, dùng Chu Thánh Khí, trấn áp ba mươi năm tài vận mười nước thôi."
Giọng nói của Trần Chính Nho bình tĩnh, đã đến lúc ông phải ra nói chuyện rồi.
Giữ vững lẽ phải.
Nói thế thôi cuối cùng cũng để văn nhân Đại Ngụy đánh tan một ít nỗi lòng, nếu không đúng là nghẹn đến tức chết.
Trong khoảng chốc, đám tài tử mười nước có vẻ hơi trầm mặc, bọn họ không biết có nên chấp nhận hay không.
Nhưng cuối cùng, trong đại tài mười nước cũng có người đi ra.
"Nếu trong sáu phong thơ này đều là thiên cổ danh thi, ta đây nhận! Thịnh yến ngày mai, ta sẽ quỳ xuống đập đầu nhận sai với Hứa Thanh Tiêu."
"Đồng thời ta cũng muốn xin Tôn nho, mang hết đề đã chọn ra đây, dù sao cũng phải đập đầu quỳ xuống, bảy bài thơ thiên cổ danh thi này, ít nhất cũng phải có ba bài đúng đề chứ? Nếu không đúng đề thì cũng không được tính."
Hắn mở miệng, cắn răng nói, đập đầu nhận sai đúng là chơi lớn thật, nhưng hắn ta cũng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu đây có tài hoa như vậy thật, đồng thời còn phải thêm một thiết định, nhất định phải chọn ra đề đúng!
"Được!"
"Chúng ta nhận!"
"Nếu có đại tài như thế thật, còn có thể đoán trúng đề, thì chúng ta đây tâm phục khẩu phục."
"Không sai, nếu có tài hoa như vậy, chúng ta cũng nhận!"
"Bảy bài thiên cổ danh thi, đến cả Thánh Nhân cũng chỉ đến như vậy mà thôi?"
Đám đại tài mười nước đều nhận, bọn họ hoàn toàn không thể tin Hứa Thanh Tiêu được, suy cho cùng một người làm ra được một bài thiên cổ danh thi đã là chuyện được cường điệu hoá rồi, đã lưu danh thiên cổ.
Bảy bài? Lại thêm Danh Từ, Biền Văn, Danh Ngôn, Thánh Nhân e rằng cũng không thể viết ra được.
Bọn họ nhận lời.
Không chút do dự.
"Được!"
Trần Tinh Hà cũng không nhiều lời nữa, đưa phong thư giao thẳng cho thị vệ mang đến cho Tôn Tĩnh An, hắn ta lười đến giao, đúng là đã chán ghét Tôn Tĩnh An đến cực điểm.
Mà Tôn Tĩnh An cũng nhận lấy phong thơ.
Sắc mặt bình tĩnh.
Chẳng qua đến ông ta cũng không tin Hứa Thanh Tiêu có thể viết ra được bảy bài, chuyện này đúng thật là không thể nào được, nhìn trong mắt bách tính và văn nhân Đại Ngụy ánh lên một tia sáng ngóng trông.
Trong lòng ông ta chỉ có lạnh lùng và coi rẻ.
Thân là Đại Nho, ông ta biết rõ một người viết ra được bảy bài thiên cổ danh thi khó khăn nhường nào, hơn nữa còn phải chọn đúng đề, thì càng khó hơn.
Đây gần như không thể nào.
Khó hơn cả lên trời.
Cũng chỉ có đám người đứng ở tầng chót đáy mới có thể ôm một tia hy vọng như vậy.
Trên thế giới này đúng thật là có kỳ tích, nhưng kỳ tích này tuyệt đối không thể là Hứa Thanh Tiêu được.
Nghĩ tới đây, Tôn Tĩnh An không nói nhảm nữa, lấy tệp đề luôn ra, công nhiên trước mặt mọi người.
Khi tệp đề xuất hiện, ánh mắt mọi người đều hướng về nó.
Đề thứ nhất [ Nữ nhân ].
Dưới yến hội, Trần Tinh Hà siết chặt nắm tay, hắn đoán trúng, đề thứ hai đã đoán trúng, rất tốt, tốt lắm.
Đề thứ hai [ Đạo lý ].
Lại đoán trúng? Trần Tinh Hà hít một hơi thật sâu, bản thân hắn cũng không tin nổi, lại thêm được một đề nữa, đây chả khác gì một hơi trúng tam nguyên đấy ạ.
( Chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.)
Này!!!!!!
Đề thứ ba [ Bi ].
Trần Tinh Hà:"..."
Hắn đã chết chân ngay tại chỗ rồi, đồng thời còn có một người, đó chính là Mộ Nam Bình, hắn đã nhìn đề Trần Tinh Hà chọn rồi, hôm nay được nhìn thấy cảnh này cũng giật nảy cả mình.
Đề thứ tư chủ đề được chọn cũng là [ Gián hữu ].
Đề thứ năm chủ đề được chọn cũng là [ Vô Thanh ].
Đề thứ sáu cũng là chủ đề được chọn cuối cùng, là [ Vọng Nhạc ].
Đây là đề thi được chọn ra, có thay thế cũng có chủ đề, sẽ căn cứ vào tính huống mà thay đổi.
Nhưng ở giữa đám người, Trần Tinh Hà đã ngây ngẩn hết cả người rồi.
Đầu óc hắn trống rỗng, cảm thấy tất cả giờ đều là giả? Là ảo giác hết.
Mộ Nam Bình cũng choáng váng, cả bảy đề, đoán trúng cả bảy? Trần Tinh Hà tên này mẹ nó nữa là thằng nào? Đến cả cái này cũng đoán trúng được hả?
Nói thật thì, nếu không phải biết Trần Tinh Hà là ai, đến cả hắn cũng cho rằng Trần Tinh Hà có móc nối cấu kết với ai thật đó.
Đoán đề trúng hết!
Mẹ nó nữa đúng là có quỷ thật rồi.
Trần Tinh Hà trợn tròn mắt, nhưng mà Tôn nho cũng không nói thêm bất kỳ lời thừa nào hết.
Mở thẳng phong thơ đầu tiên ra.
Đoàng!
Bên trong đại điện vốn đã ngập tràn tài khí rồi, nhưng vào giờ phút này, tài khí không ngừng không nghỉ ùn ùn chảy vào, hào quang vàng kim sáng loà phủ khắp đại điện.
Mỗi một chữ còn chói mắt hơn cả thái dương, mỗi một chữ đều nặng đến cả vạn cân, nếu như Tôn Tĩnh An không phải đại Nho, chỉ bằng giờ này thôi ông ta cũng không đứng vững nổi.
Lúc trước Trần Tinh Hà có thể mở ra được là vì Hứa Thanh Tiêu đã dùng thêm bí pháp Nho Đạo, cho nên Trần Tinh Hà mở phong thơ đầu tiên thì không bị ảnh hưởng, nhưng đến phong thứ hai thì không chắc.
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái Tả hữu lưu chi Yểu điệu thục nữ Ngộ mị cầu chi."
(Dịch thơ: Vang vang mấy tiếng chim cưu
Giữa cồn vắng vẻ gù nhau mặn nồng.
Thướt tha thục nữ bên sông,
Cùng người quân tử sánh đôi vợ chồng.
So le rau hạnh lơ thơ
Hái theo dòng nước ven bờ đôi bên.
U nhàn thục nữ chính chuyên,
Nhớ khi thức ngủ triền miên chẳng rời.)
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu lại xuất hiện lần nữa, hắn đứng chắp tay, giọng nói vang khắp Ly Dương cung, chữ cổ vàng kim sáng chói cũng treo lên trên vòm trời.
Một bài thiên cổ danh thi đã chiếu sáng kinh đô Đại Ngụy như ban ngày, hai bài thiên cổ danh thi đã khiến kinh đô sáng rực như thể đang ban ngày thật.
Tài khí gầm rít ở trong đại điện bắt đầu chuyển động, giống như cuồng phong ập đến du người ta phải ngả nghiêng theo.
Mà cả đám người này tất cả đều trợn mắt há mồm, nhìn thấy rõ hết thảy.