Chương 536: Trình Bày Tâm học, Mặt Đất Nở Rộ Sen Vàng, Diện Thánh, Lộ Quân Cờ (3)
Lời này không ai dám nói, Hứa Thanh Tiêu hắn dám.
Trong đầu có nền văn minh của cả năm ngàn năm, còn sợ tốn một chút tài khí bé tẹo này sao?
Đây chính là tự tin của Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần hắn sẵn lòng muốn bao nhiêu tài khí thì sẽ có bấy nhiêu tài khí cho môn đồ của mình, đổi thành sức mạnh tín ngưỡng, một mũi tên trúng mấy con chim sao lại không làm được.
Hơn nữa một khi có nhiều người lên thì kế hoạch của mình cũng có thể thi hành được rồi, vả lại nếu học phái lớn mạnh, đối với mình có vô vàn lợi ích, đừng nói mệt, đây là kiếm lời to.
Quả nhiên.
Khi Hứa Thanh Tiêu thốt ra lời này, trong Văn cung Đại Nguỵ có không ít Đại Nho nhíu mày lại, bọn họ vốn không định tham dự vào chuyện này, nhưng theo lời Hứa Thanh Tiêu vang lên vẫn phải chạy đi tìm Đại Nho chân chính của Văn cung, bàn bạc cùng bọn họ, không mong chuyện này bé xé ra to.
Nếu không thì, rất có khả năng sẽ dẫn đến phiền phức, phiền phức thực sự.
Trong Văn cung, Tôn Tĩnh An nghe những lời này xong, cũng không lộ ra vẻ giận dữ, ngược lại ông ta còn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía học đường Thủ Nhân.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Ngươi quá tự nghĩ mình là đúng."
"Ngươi cho rằng làm như thế sẽ có nhiều người gia nhập học đường của ngươi sao? Ngươi coi thường Thánh Nhân, cũng đánh giá cao bản thân mình,"
"Vả lại, nếu ngươi mượn sức văn nhân Đại Nguỵ thật, thì ngươi đây là vội vàng đi tìm chết."
Lẩm bẩm nói câu, Tôn Tĩnh An không nói nữa, mà tiếp tục đọc thư tịch ở trong tay, mà thư tịch trong tay ông ta, tên sách có vẻ hơi dài, nhưng lờ mờ vẫn nhìn thấy vài chữ rất rõ.
【 Dị Thuật 】【 Cách phân biệt 】
Học đường Thủ Nhân.
Cùng với những lời này của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Trong phút chốc, không ít văn nhân oán khí đầy mình có chút dao động.
Bọn họ cũng không phải dao động vì Hứa Thanh Tiêu đồng ý san sẻ tài khí, mà vì thoát khỏi Văn cung Đại Nguỵ, thì có nghĩa bản thân mình tự huỷ Nho Đạo, tự đánh cuộc với tiền đồ của mình.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu giờ đồng ý san sẻ tài khí, thì không phải lo tiền đồ của mình có vấn đề gì nữa, như thế thì bảo sao bọn họ không dao động được?
Nhưng cũng vào lúc này.
Lý Thủ Minh lại nói.
"Chư vị."
"Lý mỗ cả gan nói vài câu."
"Thái Bình thi hội, chúng ta ban đầu coi như cũng chu đáo hết phần lễ nghi với mười nước, không hổ danh Đại Nguỵ là nước lễ nghi."
"Nhưng văn nhân mười nước, bất kính với Đại Nguỵ ta, đã làm sai trước, Tôn nho Văn cung bằng mọi giá thiên vị."
"Chỉ vì ông ta căm tức Hứa tiên sinh."
"Hành vi lần này đã làm mất hết phong thái của kẻ Đại Nho, văn nhân chúng ta, ở trước mặt đại tài mười nước mất hết cả mặt mũi."
"Ta tự phế Nho Đạo, chưa bao giờ thấy hối tiếc, hôm nay theo được Tâm học, bước cao hơn một tầng, nhưng trong lòng ta vẫn kính trọng Chu Thánh như cũ."
"Chỉ là Văn cung Đại Nguỵ bây giờ, đã bị một đám hủ nho khống chế từ lâu, xuyên tạc ý của Chu Thánh, bức thân ta theo ý họ."
"Lý mỗ nguyện xin chư vị, hãy ngẫm lại cẩn thận, đánh bóng đôi mắt, đưa ra chọn lựa, ba ngàn dặm tài khí cung không được bao nhiêu người theo học, bỏ lỡ cơ hội lớn này lần sau cho dù có muốn huỷ ý cũng không thể được nữa rồi."
Lý Thủ Minh lên tiếng, bây giờ hắn đã là môn đồ của Hứa Thanh Tiêu, xưng hô Thanh Tiêu thành tiên sinh, hơn nữa cũng nói một phen lời từ tận đáy lòng, kích động cảm xúc của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không kìm được nhớ lại những chuyện xảy ra trong vài ngày nay.
Khuôn mặt kinh tởm của văn nhân mười nước cũng hiện lên ở trong đầu họ.
Lập tức có bách tính không nhịn được nói.
"Còn đợi gì nữa? Chấp nhận học theo Hứa đại nhân đi, các ngươi cũng không nghĩ xem, Hứa đại nhân là ai? Là Thánh Nhân tương lai đó."
"Với cả, Hứa đại nhân có bao giờ bạc đãi người một nhà đâu? Cái lão Tôn nho này thà giúp người ngoài cũng không thèm giúp người một nhà, lần trước Hứa đại nhân gây đại loạn chẳng phải cũng vì người một nhà à?"
"Nếu ta không phải một thằng đồ tể, ta cũng muốn bái Hứa đại nhân làm thầy."
Trong bách tính có một người đồ tể hét lớn, giọng hắn cực to, cảm thấy đám văn nhân này cứ chần chà chần chừ, đúng là quá ngu.
Nhưng câu này, giống như một tia chớp hiện lên ở trong đầu mọi người.
Đúng thế, không nói những thứ khác, nhưng năng lực bênh vực người một nhà của Hứa Thanh Tiêu xếp thứ nhất toàn thiên hạ, ai bắt nạt người của hắn, Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ lùi bước lại cả.
Đối lập với một vài hành vi của Tôn Nho, hai người đúng thật khác nhau như trời với đất.
Trong giây lát, mọi người cũng không chần chừ nữa, một đám người đi vào trong học đường Thủ Nhân.
"Học sinh Ngô Khải Tử, tự phế Minh ý, nguyện nhập Tâm học, bái tiên sinh làm thầy, mong tiên sinh không bỏ."
"Học sinh Chu Phổ, tự phế Minh Ý, nguyện nhập Tâm học, bái tiên sinh làm thầy, mong tiên sinh không bỏ."
Ba bốn vị nho sinh Minh Ý liên tiếp đi đến, bọn họ làm một bái thật sâu với Hứa Thanh Tiêu, nếu như Hứa Thanh Tiêu đồng ý nhận bọn họ, bọn họ sẽ ở đây ba quỳ chín lạy, hành đại lễ bái sư.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không nhận lấy ngay.
Mà nhìn thấy các học sinh lục đục kéo vào, hơi mỉm cười.
"Đã lập học, đương nhiên phải mở rộng thu môn đồ, nhưng các ngươi chưa hiểu Tâm học là học cái gì, hôm nay để ta trình bày đạo của Tâm học."
"Trình bày xong, các ngươi tự mình tỉ mỉ lĩnh ngộ, nếu như nguyện ý, ngày mai lại đến bái sư, tránh cho việc hối hận."
Hứa Thanh Tiêu nói như thế.
Hắn không cần môn đồ dối trá, mà cần môn đồ thật sự hiểu Tâm học, thật lòng muốn học theo.
Lựa chọn trong phút chốc nóng giận thường sẽ khiến người ta hối hận, sau khi yên lòng, lựa chọn lại lần nữa mới đúng là nòng cốt.
Quả nhiên sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra, cách nhìn nhận của mọi người đối với Hứa Thanh Tiêu lại thay đổi rất nhiều.
Theo lẽ thường Hứa Thanh Tiêu lập học, mở rộng thu nhận môn đồ, đặc biệt nếu là nhằm về phía Văn cung Đại Nguỵ, đổi lại là bất kỳ ai cũng đều chọn thu người vào trước.
Dù sao thì thu vào rồi, bọn họ có hối hận thì cũng vô ích thôi, lời nói đã ra, có hối hận nữa cũng có ai dám nhận bọn họ không?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không thu, ngược lại còn trình bày Tâm học, để bọn họ lý giải, từ đó chọn có theo học hay không?
Sự khoan dung đến mức này, cũng không phải bọn họ có thể so sánh lại được.
Đây mới là người muốn lập học thật.
"Chúng ta đa tạ tiên sinh."