Chương 537: Trình Bày Tâm học, Mặt Đất Nở Rộ Sen Vàng, Diện Thánh, Lộ Quân Cờ (4)
Sau một khắc, càng có nhiều văn nhân đi vào trong, bọn họ cúi đầu trước Hứa Thanh Tiêu, bất luận thời gian tới có chọn theo học Tâm học không, đều không thể thay đổi được địa vị của Hứa Thanh Tiêu ở trong lòng bọn họ.
Sau một lúc lâu.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trình bày đạo lý Tâm học của bản thân.
"Người sống một đời, ngoài dục vọng của túi da bên ngoài, càng sống vì dục vọng của tinh thần bên trong."
"Người đọc sách chúng ta, học được đạo lý, rõ được đạo lý, từ đó hiểu được đạo lý."
"Kẻ theo Tâm học, là vì tri hành hợp nhất, dựng được lương tri."
"Trước biết mới làm, làm rồi mới biết, biết được đạo lý của vạn vật, biết được đạo lý làm người, biết được đạo lý sát sinh, hiểu được đạo lý của cõi lòng, lại làm theo được đạo của vạn vật, đạo làm người, đạo sát sinh, vân vân vô cùng vô lượng."
"Dựng được lương tri, từ gốc đến ngọn, tất cả đều hướng thiện, tất cả có lương tri và duy tâm, tất cả những việc chưa xảy ra đều theo lòng mình mà làm."
"Làm rồi mới biết, tất nhận được đúng sai, biết trước làm sau, rồi làm xong mới biết, biết rồi lại làm, dựng được lương tri."
Hứa Thanh Tiêu dùng hết khả năng trình bày lí lẽ của Tâm học theo một cách đơn giản nhất.
Cao thâm quá đến mình cũng chưa hiểu, cần phải suy tư mất một khoảng thời gian, nhưng chỉ bằng một vài điều này thôi cũng đủ để mọi người lý giải được một lúc lâu rồi, hoặc chỉ nguyên trước biết mới làm hay là làm trước mới biết cũng đủ khốn nhiễu bọn họ cả đời rồi.
Nhưng cho dù là trước biết mới làm hay là làm trước mới biết, đều không nhiễu loạn bằng bốn chữ cuối, dựng được lương tri.
Ở giữa học đường.
Tài khí ngập tràn.
Nhiều đoá hoa sen nở rộ.
Hứa Thanh Tiêu truyền đạo thì tất nhiên có tài khí xuất hiện, những tài khí này đều là tài khí từ ba ngàn dặm từ đằng đông tới, tạo thành dị tượng, biến đổi cảnh sắc ở trong học đường.
Có thể giúp các học sinh lĩnh ngộ hiểu thông, cũng có thể tô đậm hình tượng của Hứa Thanh Tiêu.
Mà lúc này, càng ngày càng có nhiều văn nhận tập trung lại đây.
Bọn họ chăm chú nghe Hứa Thanh Tiêu trình bày Tâm học.
Vẻ mặt mọi người cũng tràn đầy hoang mang cùng với kinh ngạc.
Vì từ xưa tới nay chưa ai giảng bài như vậy, Hứa Thanh tiêu dùng cách giảng dạy tự mình suy nghĩ, ném quan điểm và nòng cốt ra, để mình tự hỏi, tự lĩnh ngộ tự hiểu ra.
Mà học Chu Thánh, đều theo khuôn khổ ban đầu vậy, nhưng ban sơ bắt đầu học theo Chu Thánh, cũng không phải như thế, là do sau này một đời lại một đời Đại Nho, dùng cách trình bày của mình, lý giải theo bản thân, cho nên được cải biên rất nhiều.
Đến nỗi bây giờ rất nhiều văn nhân học theo đạo của Chu Thánh, bình thường phải mô phỏng theo cái ban đầu, nói ví dụ như nhịn ăn nhịn mặc, nói ví dụ như từ lời nói cử chỉ, tất cả đều cần phải chú ý.
Khiến tư duy bị rập khuôn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại phá giải gông xiềng này của bọn họ, khiến bọn họ được tự mình suy nghĩ, tự mình diễn giải, tự mình lĩnh ngộ, do đó tự mình hiểu được "Tâm học" thuộc về riêng mình, cho dù tri hành hợp nhất như thế nào, cũng dựng được hai chữ lương tri, sau đó khoá lại được một lớp phòng thủ cuối cùng, không thể cứ nói, ta muốn giết ngươi thì ta cứ giết, ta muốn cướp thì cứ cướp được.
Được hai canh giờ tròn.
Hứa Thanh Tiêu dường như không nói chuyện linh tinh, tiến hành truyền đạo cả hai canh giờ.
Sau hai canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu mới từ từ dừng lại, hắn nhấp một ngụm trà, ở trong học đường đã đứng đầy người, có không ít người đứng ở bên ngoài học đường, trên mặt đều tràn ra vẻ suy tư.
Có người buồn khổ, nghĩ mãi chưa hiểu.
Có người khi thì cười khi thì nhíu mày.
Có người trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn cùng với kích động, giống như đã lĩnh ngộ được điều gì đó vậy.
Cho dù như thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không để tâm đến.
Hắn đứng dậy, dị tượng ở xung quanh tan đi.
Hắn muốn đi vào trong cung, có một vài chuyện cần phải xử lý, nói đúng ra, còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, cũng không có thời gian lãnh phí ở đây.
Cái gì cần nói đều đã nói xong, giờ phải đi thôi.
"Tiên sinh, người muốn đi đâu ạ? Để đồ nhi đi cùng người được không?"
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đang muốn rời đi, Lý Thủ Minh trong chốc lát cũng đứng dậy hỏi.
"Không cần, Thủ Minh, giúp vi sư làm chuyện này."
"Đây là Thị Lang Lệnh của ta, đi tới Hình bộ một chuyến, bảo bọn họ sang xem bên Binh bộ, báo cho toàn bộ lính gác khắp thông đạo ở kinh đô Đại Nguỵ."
"Không cho phép đại tài mười nước đi ra, Thái Bình thi hội vẫn chưa kết thúc, nếu rời khỏi nơi này sớm quá, lại nói Đại Nguỵ ta tiếp đón không được chu đáo."
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
"Xin tiên sinh yên tâm."
Lý Thủ Minh nhận Thị Lang Lệnh của Hứa Thanh Tiêu, song cũng không nhịn được hỏi tiếp.
"Nhưng nếu đại tài mười nước cố sống cố chết không dự tiệc thì làm gì ạ?"
Hắn tò mò hỏi.
"Không dự tiệc? Thì cứ theo ý ngươi mà làm."
"Muốn làm gì, thì cứ làm như thế đi."
"Nếu người của Văn cung Đại Nguỵ làm phiền ngươi, không cần để ý tới họ, hôm nay ngươi đã là đệ tử của Tâm học, không thể để bọn họ quản ngươi được."
"Còn nếu đại tài mười nước không đi dự tiệc, thì ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn làm đi, chỉ cần không vi phạm lương tri, xảy ra bất kỳ chuyện gì có vi sư ở đây."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, ngữ khí chắc chắn không gì sánh lại được.
Chuyện đại tài mười nước muốn lủi đi, hắn cũng nghe tiếng.
Mắng người xong muốn chạy hử?
Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?
Nếu như không phải lúc này còn có nhiều chuyện gấp cần làm, đợi mấy hôm nữa Hứa Thanh Tiêu sẽ đi dự tiệc, cà khịa bọn đại tài mười nước xanh cả mặt thì thôi.
Nhưng giờ bận quá, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không đi dự tiệc rồi.
Vừa rồi Hứa Thanh Tiêu chỉ tùy tiện nói ra vài câu, nhưng lọt tới tai mọi người, không hiểu tại sao có vẻ... rất khí phách.
Nhìn Thị Lang Lệnh trong tay mình, Lý Thủ Minh ngẩn ra.
Đã biết vị lão sư này cuồng thì cuồng thật.
Nhưng mà... tính cách như thế, không hiểu sao Lý Thủ Minh lại cảm thấy rất tốt.
Ít ra so với Văn cung Đại Nguỵ còn tốt gấp trăm lần.
"Tôn Tĩnh An ơi là Tôn Tĩnh An, nếu hôm nay lão dám nói với ta một câu không đúng đi, ta nhất định sẽ khiến lão phải bẽ mặt."
Lý Thủ Minh lẩm bẩm nói.