Chương 569: Lão Phu Sẽ Chết Tại Đây, Có Nhảy Xuống Đây Cũng Không Đồng Ý! Ai Nha, Thật Là Thơm! (3)
Chiêu này của Hứa Thanh Tiêu gọi là gì? Liên hợp các thương nhân tầng dưới cùng lại tạo cảm giác áp bách cho bát đại thương, là cảm giác áp bách trí mạng, từ đó làm cho bát đại thương dù không muốn trở thành thịt cá nhưng vẫn tranh nhau chen lấn muốn chen vào.
Mà thân là bát đại thương, nếu như bọn họ gia nhập thì mục tiêu nhất định là chức quan nhất phẩm, như vậy xem như đã chiếm được một chỗ cắm dùi, có thể có tư cách đàm phán.
Nhất là thứ bảy thứ tám, chẳng lẽ bọn họ lại không muốn trở thành đệ nhất hay sao?
Mà đệ nhất chẳng lẽ lại không sợ người phía sau vượt qua mình hay sao?
Cho nên đây chính là dương mưu khó giải.
Hơn nữa lại là dương mưu nhằm vào những người thông minh.
Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên là yêu nghiệt.
Cố Ngôn đã hoàn toàn bị khuất phục, cũng hoàn toàn tin tưởng vào con số một tỉ lượng kia nhất định sẽ đạt được, thậm chí vừa rồi Hứa Thanh Tiêu còn nói một tỉ năm trăm triệu lượng kia, nhất định cũng sẽ có.
Lúc này, Đại Ngụy sẽ thật sự phát đạt!
Ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến đây, Cố Ngôn lại không nhịn được cười. Ông cảm thấy mấy ngày này có nằm mơ ông cũng sẽ cười đến tỉnh.
“Cố đại nhân, ngài hiểu rõ là tốt rồi, đỡ cho ta phải giải thích.”
“Được rồi, Thanh Tiêu đi ra ngoài một chuyến, Cố đại nhân có vài chuyện còn cần ngài đến xử lý.”
“Đầu tiên là cần phải tiếp tục xác minh tài vụ.”
“Thứ hai, thông báo bát đại thương gia gia nhập, lập tức công khai, sau khi Hộ bộ kiểu tra đối chiếu xong thì tiến hành hẹn đàm phán.”
“Thứ ba, lại phát thêm một thông cáo, thời hạn cuối cùng là bảy ngày, sau khi vượt quá thời hạn thì sẽ không trúng tuyển nữa.”
“Được rồi, ta đi tìm các Thượng thư khác.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng giao việc cho Hộ bộ Thượng thư làm.”
“Tốt tốt tốt, Thủ Nhân, ngươi hãy đi nói với mấy lão thất phu kia một chút đi, chú ý an toàn, nếu như mấy lão thất phu kia dám động đến ngươi chút nào thì lão phu sẽ mang theo trên dưới Hộ bộ đi lấy lại danh dự cho ngươi.”
“Nhớ kỹ, phải chú ý an toàn nhé.”
“Trên đường nhớ đi chậm một chút, đừng có té ngã đấy.”
Cố Ngôn gật đầu như giã tỏi, trên mặt tràn đầu nụ cười không có gì sánh kịp.
Mà cảnh tượng này đã bị người bên ngoài thấy được, chỉ sợ bây giờ trên dưới Hộ bộ đều đã bị dọa sợ đến sắp mơ hồ.
Một tên Thị Lang, lại giao việc cho Thượng thư làm? Kết quả là Thượng thư lại còn cười ha hả đồng ý.
Đến cùng là Thị Lang lớn hay là Thượng thư lớn?
Hứa Thanh Tiêu đi rồi, trên dưới Hộ bộ trong học đường Thủ Nhân đều đã ngừng tính toán, dù sao bọn họ cũng chưa biết ý của Cố Ngôn rốt cuộc là gì, cho nên không dám tiếp tục tính toán nữa.
Mà chờ sau khi Hứa Thanh Tiêu đi.
Cố Ngôn đi ra, thấy đám người, không nhịn được giận dữ hét lên:
“Thất thần làm gì đó? Tranh thủ thời gian tính toán đi.”
“Thủ Nhân, đi chậm một chút, chú ý an toàn.”
Cố Ngôn đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu phát hiện thế mà mọi người lại không làm việc, không khỏi gầm thét, đồng thời lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, căn dặn dư thừa một tiếng, sợ Hứa Thanh Tiêu bị ngã.
Giờ khắc này, trên dưới Hộ bộ quả thật có chút không biết làm sao.
Ông nội nó, mới vừa rồi ban đầu còn nổi giận đùng đùng, chỉ hận không thể giết luôn Hứa Thanh Tiêu, bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy? Cố đại nhân, ngài học được cách lật mặt rồi hả?
Tức giận thì tức giận nhưng vẫn phải làm việc cho tốt.
Cũng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu đi đến cổng học đường Thủ Nhân còn không khỏi quay đầu lại nói:
“Chư vị, mấy ngày nay làm rất tốt, tháng sau Hộ bộ sẽ phát tiền mừng, bổng lộc lên gấp ba.”
Hứa Thanh Tiêu nói, bây giờ đã tiền bạc dư dả cho nên cần phải tiêu xài một chút, nếu không chỉ kiếm tiền mà không tiêu được tiền thì có ý nghĩa gì?
Nhưng lời này vừa dứt thì đã làm cho tất cả quan viên Hộ bộ trong học đường Thủ Nhân ngây ngẩn cả người.
Sau một khắc, đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, tiếng hoan hô nổ tung trong nháy mắt.
“Nâng gấp ba? Hứa đại nhân nói nâng gấp ba đấy à?”
“Ba tháng bổng lộc? Ba tháng bổng lộc? Hứa đại nhân thật là người tốt mà!
“Ha ha ha, làm việc, làm việc, ta đã nói là Hứa đại nhân nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta mà.”
“Một lần phát luôn gấp ba? Ái chà! Vậy ta có thể mua mấy bộ y phục cho nương tử của ta, ha ha ha, Hứa đại nhân thiên tuế.”
“Hứa đại nhân thiên tuế.”
Mấy ngày liền tăng ca làm việc, quan viên Hộ bộ người nào người nấy đều đã mệt mỏi rã rời, phàn nàn thì không có phàn nàn gì, dù sao thì cũng là người ăn cơm nhà quan, ra sức cho nước nhà.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu lại nói tháng sau sẽ phát tiền thưởng, sao mọi người có thể không vui cho được? Làm sao có thể không kích động được?
Trong học đường Thủ Nhân vang lên một trân hò reo.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Cố Ngôn, bởi vì bọn họ vừa rồi đã bỏ qua Cố Ngôn. Hứa Thanh Tiêu nói gấp ba nhưng Hộ bộ Thượng thư lại là Cố Ngôn đấy.
Trong lúc nhất thời, mọi người trở nên yên lặng.
Lấy tính cách của loại thần giữ của như Cố Ngôn, chỉ sợ.... không thể nào đồng ý đâu nhỉ?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Vẻ mặt Cố Ngôn rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì đúng là có hơi đau lòng.
Gấp ba lần, số này hình như hơi nhiều?
Chẳng qua suy nghĩ một hồi, cũng không quan trọng lắm, một tỉ lượng bạc, bổng lộc gấp ba lần là cái lông chân gì? Cho dù nói chín con trâu chỉ mất một sợi lông.
Ngay tức khắc, Cố Ngôn mở miệng nói:
“Các ngươi nhớ kỹ, đây là lợi ích do Thủ Nhân tranh thủ cho các ngươi, đừng quên đó! Được rồi, làm việc cho tốt đi, chỉ cần không mệt chết thì cứ chết trong công việc đi.”
Cầm tiền thì phải liều mạng, Cố Ngôn nói xong câu này rồi quay người vào phòng làm việc của mình.
Mà tiếng reo hò trong học đường lại càng thêm vang dội.
Về phần Cố Ngôn, sau khi nghe thấy tiếng hoan hô thì không khỏi cười một tiếng.
Dùng tiền... Thật sự đúng là rất thoải mái.
Sau một khắc đồng hồ.
Lại bộ!
Hôm nay, toàn bộ Lại bộ trở nên rất yên tĩnh bởi vì tâm trạng của Lại bộ Thượng thư Trần Chính Nho cực kì không tốt, thậm chí có thể nói là tâm tình của toàn bộ Lại bộ đều không tốt.