Chương 570: Lão Phu Sẽ Chết Tại Đây, Có Nhảy Xuống Đây Cũng Không Đồng Ý! Ai Nha, Thật Là Thơm! (4)
Con đường thương quan của bệ hạ cơ hồ là đang miệt thị sự tồn tại của Lại bộ.
Thương nhân làm quan? Bọn họ sao có thể đồng ý? Sự tồn tại của Lại bộ bọn họ có ý nghĩa gì chứ? Chính là để tuyển chọn quan viên. Cực cực khổ khổ chọn ra các quan viên phù hợp từ bên trong hàng trăm vạn người đọc sách.
Nhưng bây giờ thương nhân lại thẳng tay dùng tiền mua chức quan, đây không phải là đang vũ nhục Lại bộ thì là cái gì?
Cho nên trên dưới Lại bộ rất quạnh quẽ, tất cả mọi người đều không có tâm trạng nói chuyện.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, thị vệ Lại bộ ngoài cửa, đi tới bên cạnh Hứa Thanh Tiêu ngay tức khắc.
“Hứa đại nhân, hôm nay ngài đến đây không thích hợp lắm, tâm trạng của Thượng thư đại nhân rất không tốt, ngài cũng đừng chọc nóng ngài ấy.”
Thị vệ tới nhắc nhở. Hôm nay Hứa Thanh Tiêu tới chắc sẽ bị mắng.
“Không có chuyện gì.”
Hứa Thanh Tiêu lác đầu đồng thời vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Qua mấy ngài nữa sẽ có chuyện vui.”
Nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu nghênh ngang tiến vào bên trong đại viện Lại bộ.
Trên đường có rất nhiều người nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, có người chào hỏi, có người cũng đến nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu đừng đi tìm Trần Thượng thư, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Thanh danh của Hứa Thanh Tiêu ở Lại bộ vẫn rất không tệ, thậm chí là Lại bộ đã thảo luận nhiều lần xem lúc nào có thể kéo Hứa Thanh Tiêu đến Lại bộ làm việc.
Nhìn lý lịch của Hứa Thanh Tiêu đi, đi Hình bộ thì phá được vụ án lớn, đi Hộ bộ thì làm cho Hộ bộ làm ăn phát đạt, giết một nhóm phiên thương, kiếm lời bao nhiêu bạc.
Tới Lại bộ, có thể không bay được hay sao?
Đáng tiếc chính là Hộ bộ không thả người, bệ hạ cũng không có ý định thả người.
Sau khi đáp lễ với từng người.
Hứa Thanh Tiêu đi đến phòng Thượng thư.
“Trần Thượng thư, Thanh Tiêu đến bái kiến.”
Giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên ở bên ngoài.
Mà trong phòng Thượng thư, giọng của Trần Chính Nho chậm rãi vang lên.
“Vào đi.”
Đối với Hứa Thanh Tiêu, Trần Chính Nho vừa yêu vừa hận.
Hứa Thanh Tiêu làm ra thi từ thiên cổ làm cho ông ta lưu danh thiên cổ, điểm này ông ta khắc ghi trong lòng.
Hứa Thanh Tiêu vì dân lập ngôn lại càng làm cho ông ta vô cùng kính nể Hứa Thanh Tiêu.
Lại cộng thêm tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, sao ông ta có thể không thích Hứa Thanh Tiêu cho được? Nhưng vấn đề là cái tên Hứa Thanh Tiêu này lại rất thích gây sự, hơn nữa mỗi lần lại đều rất không hợp thói thường, rất quái dị, gan cũng rất lớn.
Tỉ như nói lần này, mở con đường thương quan?
Đây quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Ông ta tuyệt đối không thể nào đồng ý, mặc dù mấy ngày nay ông đều đang suy tư về ý đồ của Hứa Thanh Tiêu, cũng đoán được một phần.
Nhưng vấn đề là, không được là không được.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu đi vào trong phòng.
Trần Chính Nho cũng nhìn đối phương một hồi, coi như bình tĩnh.
“Chuyện này ngươi tính làm thế nào để thu tay lại?”
Trần Chính Nho mở miệng hỏi thẳng Hứa Thanh Tiêu phải làm sao mới có thể ngừng tay.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không nói nhảm câu nào mà đi thẳng đến trước bàn, tay lấy ra tờ giấy trắng, lại cầm thêm một cây bút, không biết là muốn viết gì trong đó.
“Trần Thượng thư, Thanh Tiêu muốn làm gì hẳn là Trần Thượng thư phải biết chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc viết gì đó đồng thời mở miệng hỏi ngược lại Trần Chính Nho.
“Đem thương nhân trong thiên hạ quy về một mối, do triều đình quản lý đúng không?”
“Điểm này lão phu biết chứ, nhưng Thủ Nhân, ngươi có biết không? Đám thương nhân này sao có thể thành thành thật thật gia nhập?”
“Bọn chúng đâu có ngu, cũng không ngốc, ngươi làm vậy rất có thể sẽ tạo nên một chuyện cười.”
Trần Chính Nho biết suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu nhưng ông lại càng biết rõ hơn là đám thương nhân này ai nấy cũng đều là những con cáo già, sao lại mắc lừa được?
Không chờ Trần Chính Nho tiếp tục mở miệng, Hứa Thanh Tiêu đã trực tiếp đưa sổ sách ra.
Không có gì trực tiếp hơn so với sổ sách.
Nhìn sổ sách trên bàn, Trần Chính Nho hơi nhíu mày. Ông cầm sổ sách lên rồi xem xét tỉ mỉ.
Rất nhanh sau đó, biểu cảm của Trần Chính Nho đã lộ ra vẻ thay đổi.
Tò mò! Nghi hoặc! Kinh ngạc! Chấn kinh! Rung động! Không thể tưởng tượng nổi! Con ngươi nở to ra!
Đây là toàn bộ sự thay đổi trên gương mặt Trần Chính Nho.
“Một tỉ lượng!”
Trần Chính Nho siết chặt nắm đấm, ông cơ hồ là dùng loại ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
Mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã viết xong một thứ.
Hắn trực tiếp ném tờ giấy cho Trần Chính Nho.
“Trần Thượng thư nhìn giá cả rồi có thấy hài lòng hay không?”
Hứa Thanh Tiêu rất bình thản, hắn không muốn nói quá nhiều, mấy ngày nay quá mệt mỏi, không có tâm tư đi giải thích nhiều lời như vậy.
Mà Trần Chính Nho nhận lấy tờ giấy mà Hứa Thanh Tiêu quăng cho, đưa mắt nhìn qua thì thấy một hàng chữ xuất hiện.
Hộ bộ cấp phát một trăm triệu lượng bạc giao cho Lại bộ, từ Lại bộ lại giao cho các quan viên trên dưới Đại Ngụy coi như tiền phúc thọ đản của bệ hạ.
Người cấp phát: Hộ bộ Thị Lang Hứa Thanh Tiêu.
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn: Đồng ý cấp phát.
Thời gian cấp phát: Năm đầu Vũ Xương, ngày một tháng chín, mong Hộ bộ nhận lấy.
Đây là thẻ đánh bạc của Hứa Thanh Tiêu, là thẻ đánh bạc cược Lại bộ đồng ý con đường thương quan.
Ừ, rất thẳng thắn, cũng rất đơn giản, đập tiền.
Mà sau khi Trần Chính Nho nhìn thấy tờ đơn này thì cả người lại chấn kinh lần nữa.
Ông ta vẫn còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại tinh thần lại nhìn thấy vật này, tất nhiên là bị rung động.
Một trăm triệu lượng?
Đây là tương đương với việc cấp cho Lại bộ một năm quốc thuế thu thập được của Đại Ngụy đó.
Cấp từng này bạc... cũng hơi nhiều rồi nhỉ?
Trần Chính Nho sửng sốt.
Hứa Thanh Tiêu thì thuận theo mân mê bàn trà, ngâm cho mình một ấm trà xong rồi nói sau.
Nhưng sau một khắc, Trần Chính Nho lại trực tiếp bắt lấy tay Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói:
“Uống trà ngon, đừng uống loại trà này.”
Động tác đột ngột của Trần Chính Nho làm cho Hứa Thanh Tiêu sửng sốt.
Ngay sau đó, bằng tốc độ nhanh nhất, Trần Chính Nho pha một bình trà ngon thượng đẳng nhất cho Hứa Thanh Tiêu, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Một trăm triệu lượng có ít quá không? Ngươi đã kiếm được một tỉ lượng lận đó?”
Trần Chính Nho ngâm trà, đầu hơi cúi thấp, hơi mặt dày vô sỉ nói.