Chương 595: Bản Vương Hoài Ninh, Hôm Nay Cáo Trạng Hứa Thanh Tiêu Tu Luyện Dị Thuật (4)
Nữ đế mở miệng, nàng dò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Ngày hôm nay là thọ đản của nàng, nhưng nàng cũng không có ý muốn tổ chức thọ đản gì cả, thay vào đó nàng lúc nào cũng quay quanh việc triều đình.
"Công trình guồng nước là hạng mục ưu tiên hàng đầu, tiếp theo chính là ruộng hoang bỏ trống, triều đình nên cấp khoản tiền mua sắm lương thực phân chia cho bách tính nghèo đói, để bọn khai khẩn ruộng đất cằn cỗi."
"Đồng thời gia tăng thu mua số lượng lớn vật liệu guồng nước. Tuyên bố với thiên hạ, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu, Đại Ngụy cũng sẽ đắt hơn ba phần, cho đến khi phá giá vạn lượng bạc trắng."
"Sau đó giữ lại một bộ phần dùng cho việc vận hành Đại Ngụy, và chia ra làm hai phần chuẩn bị cho quân sự của Đại Ngụy, một phần còn lại vẫn dùng phát triển dân sinh nông nghiệp, có thể xây dựng học viện nông nghiệp, chiêu mộ những người có tài năng trong thiên hạ."
"Nghiên cứu hoặc tìm kiếm lúa ba vụ, hay các loại hạt giống lương thực khác, thí dụ như phái quân đội đến Hải Thượng thiên quốc tìm kiếm những thứ như vậy, nếu tìm được thì Đại Ngụy sẽ nghênh đón sự phồn vinh thực sự."
Hứa Thanh Tiêu nói ra cách sử dụng mười bốn tỉ lượng bạc trắng.
Mỗi một phân tiền đều có tác dụng, mỗi một khoản tiền đều đã được hắn sắp xếp thỏa đáng.
Chỉ là nữ đế vẫn không khỏi mở miệng.
"Thu mua vật liệu guồng nước, nâng giá cao hơn ba phần, cái giá này có hơi cao nhỉ."
Nữ đế nói.
"Thần biết là vậy, nhưng thần không có nói phải mua, nâng giá cao lên là để phòng ngừa địch quốc sao chép."
"Mặc dù thần có ba lớp phòng thủ, nhưng lớp phòng thủ thật sự nên là về mặt giá cả, đẩy giá vật liệu guồng nước lên cao, nhưng chỉ kêu gọi chứ không thu mua."
"Qua đó, thương nhân trục lợi, địch quốc cho dù muốn mua, cũng nhất định phải trả cái giá đắt đến rỉ máu. Thần cũng đã đề phòng, dù bọn họ có được tài liệu, nhưng nhất định không làm được như chúng ta."
"Không quá một năm, số vật liệu này lại bị bán đi lần đi, cùng với việc bị bán lại, giá cả sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, dẫn đến bán tháo một cách khủng hoảng, khi đó Đại Ngụy lại ra tay thu mua tất cả."
"Lúc này cho dù địch quốc ngộ ra thì cũng không hề có tác dụng gì, những vật liệu đó vẫn còn thời gian để sinh trưởng, Đại Ngụy từ đấy đã dẫn trước một bước rất xa rồi."
Hứa Thanh Tiêu đưa ra câu trả lời.
Hắn nói tăng giá thu mua, lại không nói nhất định phải mua.
Đẩy giá cả lên cao để địch quốc dùng tiền mua trước, sau khi mua về, lại bắt chước làm ra guồng nước, sau khi hoàn thành phát hiện hữu dụng thì cũng hữu dụng đó, nhưng tu sửa cực kỳ phiền phức, chi phí rất cao.
Ngoại trừ có thể thiết lập lại ruộng hoang, còn lại không hề có bất cứ tác dụng gì, tạo nên ảo giác rằng tổn thất lớn hơn lợi ích thu được, như vậy những quốc gia đó sẽ không phát triển thứ này.
Dứt khoát bán đi, khi nhà buôn lớn bắt đầu bán tháo vật liệu, đương nhiên cũng sẽ khiến những thương gia bán tháo theo, lúc này Đại Ngụy sẽ có thể ra tay.
Vừa có thể thu mua với giá thấp, vừa khiến cho đối phương mất trắng một số tiền, có thể nói là một công đôi việc.
Đợi sau khi lấy được vật liệu, địch quốc mới phản ứng lại thì còn có ích gì? Vật liệu cần thời gian sinh trưởng, cho nên chỉ có thể mắt lom lom nhìn Đại Ngụy phát triển sớm hơn hai ba năm.
Nói tóm lại, không thể triệt để ngăn chặn loại người này, chỉ cần sản lượng lương thực của Đại Ngụy thật sự tăng gấp đôi, sẽ không quốc gia nào chịu ngồi yên.
Đặc biệt là vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà.
À, nhắc tới hai vương triều này, Hứa Thanh Tiêu thật ra có chút khó hiểu, theo lý mà nói mình nổi danh tại vương triều Đại Ngụy như thế này, vì sao sứ giả của hai vương triều này không đến lôi kéo mình?
Việc này không hợp lý, phàm là người có chút đầu óc, chắc hẳn sẽ đến lôi kéo mình. Bọn họ hứa hẹn vô số lợi ích, thậm chí ngay cả chức vị thừa tướng cũng có thể trao cho mình, nhưng vì sao vẫn chưa đến tìm mình?
Giỏi lắm, như vậy là xem thường Hứa mỗ sao?
"Trẫm, đã hiểu."
"Hứa ái khanh, ngươi tự mình quyết định việc của Hộ bộ đi, Cố ái khanh phải chịu trách nhiệm quản lý việc trong triều, hắn hơi cao tuổi, xương cốt không ổn rồi."
"Ngươi còn trẻ, phải san sẻ giúp hắn nhiều hơn, hiểu chưa?"
Nữ đế mở miệng, câu này chứa nhiều ý , mà ý nghĩa trực tiếp nhất chính là muốn mình làm thật tốt, gần như muốn mình làm thượng thư.
“Thần, hiểu rồi."
Hứa Thanh Tiêu hiểu ý tứ của nữ đế, nhưng hắn không hề tỏ ra hào hứng hay phấn khích.
Thượng thư đã là cái gì? Thừa tướng thì đã làm sao? Giấc mộng của mình không phải chỉ có những thứ này.
Nhưng ngay lúc này, giọng của Nữ đế lại vang lên.
"Hứa ái khanh, còn có một việc, trẫm muốn hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy An quốc sách khi nào có thể cho thấy hiệu quả?"
Nữ đế hỏi lại, nhắc Hứa Thanh Tiêu nhớ đến một việc hắn sắp quên mất.
"Chí ít sau một năm, chậm nhất ba năm."
Hứa Thanh Tiêu đưa ra trả lời.
Hồi đấy, An quốc sách là ý tưởng nảy ra trong lúc hứng thú nhất thời, nhưng với tình hình hiện tại của Đại Ngụy, nếu thật sự thi hành chiến lược an quốc thì ngược lại sẽ trở thành một gánh nặng.
Đầu tiên cần giải quyết được vấn đề nông nghiệp và an dân, mới có thể khiến cho An quốc sách phát huy tác dụng, bằng không, nó sẽ trở thành mối trở ngại khi thực hiện ngay bây giờ.
"Ừ."
"Cứ làm theo ý của Hứa ái khanh vậy."
Nữ đế cũng không đề cập đến nữa, nàng hiểu An quốc sách là việc tốt, nhưng nàng hiểu hiện tại không phải lúc thích hợp để đề xuất.
"Được rồi, nhập tiệc thôi, cũng sắp đến giờ rồi, hôm nay sẽ uống thêm vài chén."
Nữ đế lại mở miệng, để Hứa Thanh Tiêu đi vào nhập tiệc, và cũng nói Hứa Thanh Tiêu uống vài chén, thư giãn một chút.
"Đa tạ bệ hạ, thần, cáo lui."
Hứa Thanh Tiêu cúi chào Nữ đế, sau đó chậm rãi rời đi.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi, Nữ đế cũng đứng dậy.
Đến giờ rồi, nàng cũng phải ra góp mặt.
Không bao lâu.
Nữ đế đi ra bên ngoài đại điện, Triệu Uyển Nhi cầm theo thánh chỉ, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại có thể truyền vào trong tai của mọi người.
Nội dung câu nói cũng rất chi là đơn giản, chỉ là cảm tạ chư vị sứ thần, đồng thời kể ra công lao của Lục bộ và các võ tướng, lại nói đến Đại Ngụy hiện giờ không ngừng phát triển, hy vọng chư vị không ngừng cố gắng, chung tay tạo nên tương lai tương đẹp.
Mọi người ăn uống no say nhé.