Chương 596: Bản Vương Hoài Ninh, Hôm Nay Cáo Trạng Hứa Thanh Tiêu Tu Luyện Dị Thuật (5)
Sau khi tuyên đọc xong thánh chỉ là tới mục ca múa biểu diễn, toàn bộ hoàng cung toát ra bầu không khí vô cùng hoan hỉ.
Rượu ngon mỹ thực không ngừng được dọn lên, giờ phút này cách đối nhân xử thế của Hứa Thanh Tiêu được phát huy vô cùng tinh tế, mời rượu Lục bộ xong, lại lập tức đi tìm đám An quốc công mời rượu, sau khi mời rượu đám An quốc công, lại lập tức đi tìm những quan viên khác mời rượu.
Trong thịnh yến, Hứa Thanh Tiêu có thể nói là cực kỳ có mặt mũi, ngoại trừ Lục bộ thượng thư và quốc công, bất kỳ ai được hắn mời rượu đều rất kích động, có cảm giác vô cùng vinh hạnh.
"Nào nào, Mộ huynh, uống một ly uống một ly."
"Vĩnh Bình quận chúa, chúng ta cũng uống một ly."
Hứa Thanh Tiêu bưng bầu rượu, không ngừng mời rượu, gần như đã quan tâm đến thể diện của tất cả mọi người.
Đáng tiếc chính là đám Hoài Ninh thân vương không đến, bọn họ phái người đưa tặng quà mừng, nhưng không đích thân đến, lịch sự từ chối lời mời với lý do trong người có bệnh.
Như vậy cũng tốt thôi, chí ít sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Nhưng chính vào lúc này, có một tên sứ thần dị tộc dáng người tương đối thấp lại bưng chén rượu, đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa đại nhân, tại hạ là thừa tướng Cao Tiên, Phác Hạ Xương, ngưỡng mộ Hứa đại nhân đã lâu. Tài năng của Hứa đại nhân là ngàn năm có một, Cao Tiên quốc có thể nói là cực kỳ kính trọng ngài. Nếu đại nhân không chê, mong rằng đại nhân nếu có thời gian hãy đến Cao Tiên quốc du ngoạn."
"Quốc quân đã nói rằng nếu ngài tới, sẽ đích thân nghênh đón."
Giọng của Phác Hạ Xương vang lên, y cười rạng rỡ, trông có vẻ vô cùng nịnh nọt và sùng bái.
Hứa Thanh Tiêu nhìn đối phương, không khỏi suy nghĩ một chút, rất nhanh liền biết Cao Tiên quốc này là quốc gia nào.
Không phải một tiểu quốc, nằm ở phía đông Đại Ngụy, sản sinh ra vô số mỹ nữ, các đời tiên đế của Đại Ngụy hình như đều có phi tử đến từ Cao Tiên quốc.
Nhưng thứ khiến cho Cao Tiên quốc thật sự nổi danh không phải bản thân nó, mà chính là Lưu quốc, nằm gần Cao Tiên quốc, về mặt địa lý, Lưu quốc nằm rất gần Đại Ngụy, chỉ là Lưu quốc thuộc thế lực của vương triều Đột Tà.
Hơn nữa đây lại là một thế lực rất mạnh mẽ, Cao Tiên quốc cũng là bố cục quân sự của Đại Ngụy, là vùng đệm, dù sao nếu vương triều Đột Tà vương triều đột nhiên thật sự phát binh, tất nhiên sẽ bắt đầu gây hấn từ Lưu quốc, cho nên Cao Tiên quốc nhất định phải trở thành nước chư hầu của Đại Ngụy.
Nếu không đi dọc xuống phía đông có thể chiếm cứ mấy thành trì cực kỳ trọng yếu của Đại Ngụy.
"Phác huynh khách khí rồi, Phác huynh ngàn dặm xa xôi từ dị quốc đến đây, vô cùng vất vả, Hứa mỗ nên kính Phác huynh một ly."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nâng chén uống cạn.
Phác Hạ Xương vừa thấy như vậy, lập tức vô cùng kích động nói.
"Hứa đại nhân nói quá lời, nói quá lời rồi, bản thân chúng ta chính là nước chư hầu của Đại Ngụy, nói đến cũng coi như là con dân Đại Ngụy, ngài là Thị lang Đại Ngụy sao có thể có thể uống cạn sạch một hơi."
"Ta tự phạt ba chén, tự phạt ba chén."
Phác Hạ Xương vô cùng kích động, uống liền ba chén, sau đó lại bắt đầu nói mấy câu khen ngợi nịnh nọt, lại kể lể rất nhiều chuyện ở quốc gia bọn họ.
Ý tứ đại khái chính là Cao Tiên quốc cực kỳ sùng bái tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, mà thứ được sùng bái nhất chính là thi từ, đặc biệt là bài biền ngẫu nổi danh ngàn năm Nam Dự Lâu Tự.
Thông qua lời kể của Phác Hạ Xương, đại khái có thể biết được, Cao Tiên quốc đã hoàn toàn bị thuyết phục, nhất là quốc quân đương triều, càng cực yêu thi từ của Hứa Thanh Tiêu, rất muốn mời Hứa Thanh Tiêu đến Cao Tiên quốc một chuyến.
Muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa đại nhân, không chỉ Cao Tiên quốc chúng ta, ngay cả Lưu quốc cũng cực kỳ kính trọng ngài đó, ngài không biết, Chu thánh đã từng chu du liệt quốc, đến quốc gia chúng ta để truyền đạo."
"Kể từ đó, chúng tôi cực kỳ sùng bái văn đàn của Đại Ngụy, người được chúng tôi ngưỡng mộ nhất chính tài tử đương thời. Không phải tại hạ nói khoác, nếu ngài tới Cao Tiên quốc, tất cả thần dân đều không thể ngủ nổi mất thôi."
Phác Hạ Xương uống chút rượu, nói chuyện kích động hơn thường lệ, nhưng những điều hắn nói đều là sự thật.
Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy luôn có cảm giác mình đi đến đâu cũng bị chèn ép, nhưng trên thực tế danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu lại nổi như cồn tại các quốc gia này.
Thí dụ như Cao Tiên quốc và Lưu quốc, bọn họ có thể nói là ngưỡng mộ Hứa Thanh Tiêu đã lâu, theo như lời của Phác Hạ Xương thì hàng ngày quốc quân Cao Tiên quốc đều phải xem qua thi từ của Hứa Thanh Tiêu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Chuyện này khiến Hứa Thanh Tiêu hơi líu lưỡi.
Ở kinh đô Đại Ngụy, tuy rằng có không ít người ái mộ mình, ngưỡng mộ tài hoa của mình, nhưng cũng không khoa trương đến thế.
Sau khi ngẫm lại, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra một điều.
Chắc hẳn Phác Hạ Xương đã có chút khoác loác, tiếp theo là, Đại Ngụy có Văn cung Đại Ngụy, Chu thánh chính thống đang ở đó, dù là người có tài hoa đến đâu đi chăng nữa thì đứng trước mặt thánh vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt.
Đây còn là do Chu thánh đã qua đời năm trăm năm, nếu vừa qua đời, mặc cho mình có tài hoa ra sao, trừ phi thành thánh, nếu không thì sức ảnh hưởng của mình trong mắt người đời sẽ giảm thấp một khó hiểu.
Không hề nghĩ ngợi nhiều.
Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm thứ hư danh này.
Mãi cho đến giờ Dậu.
Thịnh yến mới kết thúc.
Mọi người dần dần ra về, Hứa Thanh Tiêu cũng uống rất nhiều, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Chỉ là khi ra bên ngoài cung, vài tiếng ồn ào vang lên.
"Cái gì? A Đồ tộc chúng đưa tặng ba ngàn bò dê, các ngươi chỉ cho quà đáp lễ như thế này?"
"Ba ngàn trâu dê? Chúng ta đưa một ngàn con chiến mã, tốt hơn nhiều so với số bò dê của ngươi nhiều, bọn họ cũng chỉ cho quà đáp lễ này."
"Thương Tiến Tử? Ta cần thứ này làm cái gì? Không cho tiền sao?"
Sau khi tàn cuộc, Lễ bộ bắt đầu đáp lễ, đống hộp quà họa quyển chất cao như núi được bày biện ở phía sau lưng, mỗi sứ giả dị quốc một phần quà.
Tiếng cãi nhau ồn ào thu hút cấm quân đi tới, gần như không cần ra bất cứ mệnh lệnh nào, ánh mắt cấm quân rất lạnh lùng, cũng mặc kệ đám phiên bang nói gì.
Nói tóm lại, tiếp tục ầm ĩ sẽ bị đuổi đi.