Chương 597: Bản Vương Hoài Ninh, Hôm Nay Cáo Trạng Hứa Thanh Tiêu Tu Luyện Dị Thuật (6)
Trong phút chốc, đám sứ thần phiên bang đỏ bừng mặt, có một vài sứ thần phiên bang giàu có trực tiếp không cần đáp lễ, một vài tiểu quốc khác lật đật nhặt đồ lên.
Dù sao có thể giảm bớt chút tổn thất nào thì giảm bớt chút đó.
Đối với tình huống này, Hứa Thanh Tiêu nghe mà thấy vui thầm.
Muốn lợi dụng Đại Ngụy?
Có cái rắm.
Một đám man di.
Hứa Thanh Tiêu tâm trạng vô cùng tốt, bước chân đi trên đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.
Chỉ là vừa đi ra khỏi cung, bóng dáng Trương Tĩnh xuất hiện ở phía sau.
"Thủ Nhân, đi với ta một đoạn."
Khi giọng nói của Trương Tĩnh vang lên, Hứa Thanh Tiêu lập tức dừng bước.
"Trương thượng thư."
Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng.
"Ừ."
Trương Tĩnh chắp tay bước đi, cùng Hứa Thanh Tiêu sóng vai trở về.
Có điều theo suốt dọc đường đi Trương Tĩnh không nói gì cả, còn Hứa Thanh Tiêu chếnh choáng nhưng càng lúc càng tỉnh.
Đúng hai khắc đồng hồ.
Toàn bộ hành trình Trương Tĩnh không nói lời nào, sau khi tiễn mình đến học đường Thủ Nhân, cũng chỉ nói câu ta đi nhé, sau đó liền không còn có nói gì.
Nhìn Trương Tĩnh rồi.
Bất chợt Hứa Thanh Tiêu hiểu ra gì đó.
Trình Lập Đông đưa hồ sơ đến rồi.
Trương thượng thư cũng chưa nhận thụ lý vụ án, hắn đi cùng mình suốt một đoạn đường, Hứa Thanh Tiêu hiểu hắn muốn làm gì, muốn tự mình mình chủ động mở miệng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không nói chuyện, không hy vọng kéo Trương Tĩnh xuống nước.
Về việc này Hứa Thanh Tiêu không muốn kéo theo bất kỳ ai xuống nước, tự mình gánh chịu là được rồi.
Nhưng hắn hiểu ý của Trương Tĩnh.
Ông ta muốn giúp mình.
Lắc lắc đầu.
Tất cả tâm trạng vui vẻ tan thành mây khói trong một khắc này.
Đêm tối mịt mù.
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng về phòng.
Tiếp theo đây sẽ là một trận ác chiến.
Mình thật sự cần phải tu dưỡng tinh thần thật tốt.
Cùng lúc đó.
Hoài Ninh vương phủ.
Hoài Ninh vương nhìn hồ sơ trên bàn, lại nhìn Trình Lập Đông trước mặt, và rơi vào trầm tư.
Trình Lập Đông đột nhiên đến thăm, cùng với này phần hồ sơ, nói lên tất cả.
Ông ta không thể nào không biết đối phương có ý đồ gì.
Hơn nữa Trình Lập Đông cũng đã nói rõ người đứng sau lưng y.
Văn cung Đại Ngụy mượn tay mình để diệt trừ Hứa Thanh Tiêu.
Về việc này, Hoài Ninh thân vương không hề thấy tức giận một chút nào, chỉ là ông ta không thật sự muốn trợ giúp Văn cung Đại Ngụy.
Bởi vì ông ta biết Văn cung Đại Ngụy muốn làm cái gì.
Cho nên ông ta đang do dự.
Một khắc đồng hồ.
Ba khắc đồng hồ.
Một canh giờ.
Đúng một canh giờ.
Hoài Ninh thân vương suy nghĩ một canh giờ, cuối cùng ông ta mở miệng.
"Trở về nói với người đứng sau lưng ngươi rằng bản vương sẽ làm việc này."
"Nhưng muốn lợi dụng bản vương thì không có cửa đâu, bản vương làm phần mở đầu, những việc phía sau tự bọn chúng lo liệu đi nhé."
Hoài Ninh thân vương đưa ra một sự chọn lựa.
Ông ta phải diệt trừ Hứa Thanh Tiêu.
Dù là bị lợi dụng.
Nhưng ông ta cũng không thể để mình bị lợi dụng hoàn toàn, có thể mở màn, muốn khiến cho mình dốc hết sức sao?
Thôi đừng nằm mơ nữa.
"Vương gia anh minh! Tiểu nhân hiểu rồi."
"Nếu đã như vậy, tiểu nhân đi bẩm báo ngay."
Trình Lập Đông lên tiếng, sau đó rời đi.
Sau khi đưa mắt nhìn Trình Lập Đông rời đi, Hoài Ninh thân vương lại rơi vào suy tư.
Cứ như thế.
Mãi cho đến giờ Mão.
Kinh đô Đại Ngụy.
Khi từng chiếc xe ngựa đi vào Hộ bộ, từng thùng bạc cũng được chuyển vào bên trong Hộ bộ.
Lại bộ, Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ, Binh bộ cũng nhao nhao phái người đến để lấy tiền.
Để có thể thuận lợi lấy tiền, Trần Chính Nho cố ý gọi ngũ bộ thượng thư đến, trao đổi về việc phân chia quyền hạn phẩm cấp cùng với lợi ích của quan thương.
Ví dụ như con cháu đời sau ưu tiên nhận giấy trúng tuyển học viện, phẩm cấp nào tương ứng với học viện nào, đồng thời ngươi có phẩm cấp không có nghĩa là đủ điều kiện, nhất định phải duy trì ba năm hoặc năm năm, thậm chí là mười năm mới có hiệu lực.
Nói tóm lại, tiền đã vào tay, tiếp theo đây sẽ do triều đình làm chủ.
Cho nên lục bộ thượng thư mở cuộc họp nhỏ, ngũ bộ binh mã cũng hừng hực khí thế lao đến Hộ bộ, chỉ sợ Cố Ngôn trở về rồi, đến lúc đó lại phải vất vả xử lý một số rắc rối.
Toàn bộ quá trình lấy tiền tiêu tốn thời gian hơn nửa ngày nên Trần Chính Nho lôi kéo Cố Ngôn thảo luận một hồi lâu, đợi viết xong tất cả chi tiết mới thả người.
Chờ sau khi Cố Ngôn trở về, biết được mọi việc thì đã muộn, ngoại trừ hùng hổ mắng vài câu, Cố Ngôn cũng không có nói gì.
Cứ như thế.
Mãi cho đến ngày hai tháng chín.
Giờ Mão.
Hình bộ Đại Ngụy.
Trời còn chưa sáng hẳn, một chiếc bóng run rẩy xuất hiện trên con phố nằm phía trước Hình bộ.
Là bóng dáng của Hoài Ninh thân vương.
Khí thế của ông ta không còn dữ tợn như trước, thay vào đó lại là cảm giác đèn cạn dầu tắt, tạo cho người khác cảm giác tuổi già sức yếu.
Sự xuất hiện của Hoài Ninh thân vương khiến cho Hình bộ có chút căng thẳng.
Vị này cũng chả phải nhân vật nhỏ, Cố đại nhân khi nhìn thấy ông ta cũng phải kính nể gọi một tiếng vương gia.
Nhưng vào một khắc tiếp theo.
Hoài Ninh thân vương cầm theo một phần hồ sơ đi đến phía bên ngoài Hình bộ.
"Xin chào vương gia."
Đám thị vệ bên ngoài Hình bộ đồng loạt cúi chào Hoài Ninh thân vương.
Còn Hoài Ninh thân vương không đi vào, cũng không để ý đến những thị vệ này, mà lại cầm lấy trống kêu oan trên giá đỡ ở bên ngoài Hình bộ.
Tùng!
Tùng!
Tùng!
Tiếng trống hùng hậu vang lên khiến cho nhiều người bị giật mình, bách tính sống chung quanh Hình bộ cũng bị giật mình ngay khi tiếng trống vang lên.
Đám thị vệ Hình bộ có chút líu lưỡi, bọn họ hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, theo như thông thường không được đánh trống kêu oan của Hình bộ.
Đây chỉ là một vật trang trí mà thôi, nếu có người đánh trống, vậy thì nhất định phải kịp thời xử lý, nhưng người đánh trống cũng phải chịu phạt.
Nhưng có phạt thế nào cũng không thể phạt vị vương gia này.
Tiếng trống kéo dài, đủ chín âm tiết.
Ngay sau đó.
Giọng của Hoài Ninh thân vương vang lên.
"Bản vương Hoài Ninh, ngày hôm nay cáo trạng Đại Ngụy Hộ bộ thị lang Hứa Thanh Tiêu, tu hành dị thuật, giết người cướp của, tội ác ngập trời, tội ác tày trời."
"Mong rằng Hình bộ thượng thư thụ lí vụ án này."
Hoài Ninh thân vương cất giọng.
Giọng nói của ông ta không quá mạnh mẽ nhưng lại có vẻ rất kỳ quái, giọng nói ấy lan truyền hơn phân nửa kinh đô, Lục bộ nghe thấy được, phủ quốc công phủ chư hầu cũng nghe được thấy.
Văn cung Đại Ngụy lại càng nghe rõ hơn.
Đây không phải sức mạnh của một người bình thường, mà là sức mạnh của võ đạo.