Người Chơi Hung Mãnh

Chương 605: Thiên Địa Đại Nho, Văn Cung Tự Chứng, Thánh Nhân Cộng Hưởng, Thiên Hạ Chấn Kinh (1)

Chương 605: Thiên Địa Đại Nho, Văn Cung Tự Chứng, Thánh Nhân Cộng Hưởng, Thiên Hạ Chấn Kinh (1)

Hoàng cung Đại Ngụy.
Trên đại điện.
Thân thể Trình Lập Đông vặn vẹo, y phát ra tiếng gào thét trầm thấp, trong mắt đã không còn thần trí.
Y không ngờ mình lại bị người ta gài bẫy như vậy.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu y chỉ còn lại hai hình ảnh.
Một là lời hứa hẹn của Nghiêm Lỗi.
“Chỉ cần ngươi tu luyện dị thuật thì lão phu sẽ tin rằng ngươi đáng tin, sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành giấc mộng của ngươi.”
“Hơn nữa dị thuật này lại là một bản không trọn vẹn, lão phu dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế giúp ngươi, lại mời thêm Thiên Địa đại nho, giúp ngươi diệt trừ mầm tai họa dị thuật.”
Nghiêm Lỗi là một vị đại Nho nên lời nói của ông ta Trình Lập Đông không thể nào không tin được, cho dù là không tin thì cũng chẳng còn cách nào.
Bởi vì y không có lựa chọn nào khác.
Hình ảnh thứ hai chính là Hứa Thanh Tiêu.
Lời cảnh cáo của Hứa Thanh Tiêu còn rõ mồn một ngay trước mắt, chỉ là y không chịu tin, lại đi tin lời Nghiêm Lỗi.
Nhưng kết quả là chính y lại trở thành một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Quả thật là buồn cười.
Buồn cười thật.
Ma chủng thức tỉnh, Trình Lập Đông không có cách nào ngăn cản, ma chủng biến hóa, cơ hồ là trong nháy mắt, Trình Lập Đông đã mất mạng, hóa thân thành một con xà yêu cực kỳ xấu xí.
Nói đúng hơn một chút thì chính là nửa người nửa rắn.
Ma khí tràn ngập, Trình Lập Đông là võ giả thất phẩm, nhưng giờ khắc này lại lột xác thành võ giả lục phẩm, phẩm giai cứ như vậy mà cao lên một phẩm.
Còn ma chủng trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt cũng ngo ngoe muốn động.
Bọn người Nghiêm Lỗi để cho Trình Lập Đông tu luyện dị thuật loại giao xà chính là vì muốn dẫn dắt ma chủng Kim Ô trong cơ thể hắn ra ngoài.
Kim Ô thích lấy loài rắn làm thức ăn, lại thêm có người có ma chủng bộc phát sẽ khiến cho ma chủng của hắn cộng sinh theo.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được Kim Ô trong cơ thể mình lại kêu to, nếu không phải là có Hạo Nhiên chính khí và dân ý áp chế thì chỉ sợ đã sớm bị lộ ra ngoài.
Thủ đoạn quả thật là rất độc ác.
Không tiếc hy sinh một sinh mạng chỉ vì muốn khiến hắn bại lộ.
Mặc dù tên Trình Lập Đông này đáng chết nhưng đó là vì Trình Lập Đông không ngừng tự đi tìm phiền phức, lại ức hiếp hắn, hai người đứng ở thế đối lập, đã kết thù rồi.
Nhưng đám đại Nho Văn cung kia mở miệng ra thì tràn đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng thực tế thì khi làm việc lại vô cùng tàn nhẫn.
Thủ đoạn quả nhiên là độc ác.
“Làm càn!”
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, giọng của Trần Chính Nho vang lên. Ông ta vận chuyển Hạo Nhiên chính khí muốn trấn áp Trình Lập Đông.
Ông ta thân là đại Nho ngũ phẩm, Trấn áp loại yêu ma kia rất dễ dàng, nhưng đúng vào lúc này, Tôn Tĩnh An lại xuất thủ.
“Yêu ma to gan, dám làm loạn.”
Tôn Tĩnh An nổi giận gầm lên một tiếng, Hạo Nhiên chính khí của ông ta vờn quanh thân, bề ngoài thì trong như đang áp chế Trình Lập Đông nhưng thật ra là không ra tay giết thẳng.
Bởi vì ông ta đang chờ, chờ ma chủng trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu thức tỉnh.
Ông ta cố ý làm chậm trễ thời gian, dã tâm hiểm ác.
Toàn bộ thời gian diễn ra quá trình không cần kéo dài quá lâu, nếu như Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật thì chỉ cần kéo dài thêm mười hơi thở thì sẽ có thể dẫn xuất ra ma chủng dị thuật kia.
Đúng là như vậy.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được Kim Ô trong cơ thể mình đã dần khôi phục, phát ra từng đợt âm thanh chói tai muốn tránh thoát chui ra.
Hạo Nhiên chính khí đang áp chế Kim Ô chặt chẽ.
Cuối cùng Trần Chính Nho cũng phản ứng kịp, ông ta trực tiếp a lớn một tiếng, Hạo Nhiên chính khí hóa thành lưỡi đao trực tiếp chém vào tà ma.
“Làm càn.”
Xì xì xì.
Khi Hạo Nhiên chính khí chạm vào yêu ma thì lập tức bốc lên khói đen cuồn cuộn, phát ra mùi cháy khét như bị thiêu đốt.
Trình Lập Đông đang hóa thành yêu ma liền bị Trần Chính Nho chém chết tại chỗ.
“Mong bệ hạ thứ tội, lão thần cũng không biết người này lại tu luyện dị thuật, mong bệ hạ thứ tội.”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, ông ta chủ động nhận tội, không ngờ Trình Lập Đông vậy mà cũng tu luyện dị thuật, đồng thời ông ta cũng nhìn thoáng qua hai người Tôn Tĩnh An.
Hiển nhiên là bản thân mình bị lừa rồi, đối phương bảo ông ta ra mặt nhưng chẳng phải là có ý bảo ông ta mở đầu, mà là muốn trốn tránh đổ trách nhiệm lên người ông ta.
Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không thì không nói trước được nhưng nhân chứng mà ông ta mang đến lại tu luyện dị thuật, chỉ điểm này thôi thì khó trốn tránh được trách nhiệm.
Nhưng ông ta cũng không cãi thêm, cũng không chỉ tội bọn người Tôn Tĩnh An mà ngược lại là chủ động nhận tội.
Bởi vì chuyện tiếp theo không có liên quan gì đến bọn họ nữa.
“Hoài Ninh vương, ngươi vu cáo hãm hại Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật thì thôi đi, bây giờ lại còn mang cả một người tu luyện dị thuật lên triều.”
“Hoài Ninh vương, ngươi có rắp tâm gì?”
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn đang lo không có cơ hội làm khó Hoài Ninh thân vương, trước mắt Hoài Ninh thân vương lại tự mình đưa tới cửa, ông ta không có lý do gì mà bỏ qua cơ hội này.
“Có rắp tâm gì?”
“Hình như Cố Thượng thư hơi vội vàng rồi, bản vương cũng không phải là văn nhân Nho đạo, hắn có tu luyện dị thuật hay không làm sao bản vương biết được.”
“Hơn nữa, kết cục của hắn chư vị cũng đã rất rõ ràng rồi.”
“Cho dù là muốn phạt thì cũng chỉ phạt ta tội nhìn người không rõ, đợi việc này qua đi, bản vương sẽ đích thân đi chịu phạt. Chuyện trước mắt là phải thẩm vấn Hứa Thanh Tiêu, rốt cuộc hắn có tu luyện dị thuật hay không.”
Ngữ khí của Hoài Ninh thân vương rất bình tĩnh.
Ông ta cũng không để ý đến chuyện này bởi vì có nói thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là phạt ông ta không biết nhìn người, nhưng bây giờ ông ta vạch tội Hứa Thanh Tiêu chứ không phải vạch tội Trình Lập Đông.
Đúng là như vậy, đối mặt với lời nhận tội của Hoài Ninh thân vương, Cố Ngôn có một loại cảm giác như nấm đấm của ông đã đấm hụt vào không khí.
Cũng vào lúc này, Tôn Tĩnh An lên tiếng.
“Bệ hạ, thật ra thì có một cách để kiểm tra xem Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không.”
Tôn Tĩnh An mở miệng làm cho văn võ cả triều đều chú ý.
“Nói.”
Nữ đế lên tiếng bảo Tôn Tĩnh An nói cách đó ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất