Chương 606: Thiên Địa Đại Nho, Văn Cung Tự Chứng, Thánh Nhân Cộng Hưởng, Thiên Hạ Chấn Kinh (2)
Người tu luyện dị thuật sẽ sinh ra ma chủng, Hứa Thanh Tiêu đồng thời kiêm tu cả học thuật nho gia cho nên vô cùng có khả năng sẽ dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế ma chủng trong cơ thể.”
“Nhưng nếu như mời được một vị Thiên Địa đại nho tứ phẩm đến, chỉ cần nhìn sơ một chút thì sẽ có thể nhìn ra Hứa Thanh Tiêu cuối cùng có tu luyện dị thuật hay không.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật vậy thì tất cả vẻn vẹn chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
“Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật thì nhất định là phải nghiêm trị đến cùng, Đại Ngụy tuyệt đối không hàm oan người tốt nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kì một kẻ xấu nào.”
“Hứa Thanh Tiêu, có đúng vậy không?”
Tôn Tĩnh An nói, bên trong lời nói còn có mang theo âm dương quái khí các loại. Bách quan trầm mặc.
Mà trong kinh đô Đại Ngụy lại có không ít người sinh ra cảm giác chán ghét với Tôn Tĩnh An.
Nhất là trong học đường thủ nhân, Trần Tinh Hà đang nghiến răng nghiến lợi mắng to rằng Tôn Tĩnh An không phải là thứ tốt lành gì.
Chỉ là tất cả mọi người đều biết một chuyện rằng Tôn Tĩnh An nói không sai.
Mời một vị Thiên Địa đại Nho đến, vậy Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không sẽ rõ ngay thôi.
Trên long ỷ.
Nữ đế trầm mặc không nói. Nàng đang suy tư, do dự xem có nên mời Thiên Địa đại Nho đến hay không.
Giờ khắc này, ánh mắt nữ đế nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Mà ánh mắt của hắn thì lại an tĩnh vô cùng.
Chỉ liếc mắt một cái, nữ đế đã mở miệng.
“Mời Thiên Địa đại Nho đến đây.”
“Chỉ là nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật thì chuyện này sẽ dừng ở đây đi.”
Nàng mở miệng, đồng ý chuyện mời Thiên Địa đại Nho đến để phán định nhưng nếu như tra ra Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật thì chuyện này sẽ dừng ở đây, sau này không được nhắc lại nữa.
“Bệ hạ anh minh.”
Mà đối với lời nói của nữ đế, Tôn Tĩnh An cũng không trả lời thẳng mà chỉ cúi đầu hướng về phía Nữ đế.
Trong suy nghĩ của ông ta, Thiên Địa đại Nho ra mặt thì tất nhiên sẽ có thể tra được rõ ràng mọi chuyện, cho nên nửa câu nói phía sau kia có thể không cần quan tâm.
“Mời, Thiên Địa đại Nho Văn cung vào cung.”
Giọng của thái giám vang lên lần nữa.
Ngay vào lúc này, một bóng người run run rẩy rẩy đi ra từ Văn cung Đại Ngụy.
Là bóng của Bồng nho.
Chuyện ông ta đi ra khỏi Văn cung đã làm cho vô số người đọc sách chú ý.
“Là Bồng nho!”
“Lại mời được Bồng nho sao.”
“Bồng nho vẫn còn sống đến bây giờ?”
“Không được nói lung tung.”
“Không ngờ lại mời được Bồng nho, nếu như Hứa Thủ Nhân thật sự tu luyện dị thuật thì tất nhiên là sẽ không chạy thoát khỏi pháp nhãn của Bồng nho, nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật, tất cả sẽ rõ chân tướng.”
“Đến cùng thì Hứa Thủ Nhân đã đắc tội với người nào mà Văn cung lại để cho Bồng nho ra mặt, nếu như kết quả kia là thật...”
Tất cả những người đọc sách ở đây đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ Văn cung Đại Ngụy lại mời Bồng nho tới.
Đây là một vị Thiên Địa đại Nho, ít nhất cũng đã sống hơn hai trăm năm, là tồn tại nửa bước đạt đến cảnh giới Thánh ý.
Bởi vì đại nạn sắp tới, khả năng kỳ tích xuất hiện cũng không cao bao nhiêu.
Nhưng mặc dù là thế nào thì Thiên Địa đại Nho tứ phẩm còn ít ỏi hơn so với võ giả tam phẩm thậm chí là võ giả nhị phẩm.
Nho đạo.
Đây là một hệ thống cực kỳ đặc biệt, không phải nói chỉ dựa vào tu luyện là liền có thể tấn thăng mà là cần phải cảm ngộ. Thất phẩm minh ý, lục phẩm lập ngôn, ngũ phẩm viết sách, càng về sau thì lại càng khó khăn vô cùng.
Nếu như làm không được thì cho dù mỗi ngày ngươi làm một bài thiên cổ thi từ thì cũng chẳng có cách nào lên được thất phẩm.
Hứa Thanh Tiêu vạn cổ như đêm dài cũng cần phải minh ý, cần phải lập ngôn, cũng cần viết sách.
Đây chính là sự đặc biệt của Nho đạo.
Một vị Thiên Địa đại Nho còn sống đến bây giờ là quá ít ỏi.
Bồng nho đức cao vọng trọng, tất cả những người đọc sách không ai có thể không tôn kính, cho dù là bách tính thì khi nhìn thấy Bồng nho cũng cần phải cung cung kính kính cúi đầu.
Vị Bồng nho này kế thừa tuyệt học của Chu thánh, hơn hai trăm năm trở lại đây đã làm rất nhiều chuyện vì Đại Ngụy, cũng đáng được kính nể.
Ông ta cầm quải trượng bước từng bước hướng về phía hoàng cung Đại Ngụy.
Ước chừng nửa canh giờ.
Rốt cục thì Bồng nho cũng xuất hiện ở ngoài hoàng cung Đại Ngụy.
Ông ta đứng ở bên ngoài đại điện.
Không tản ra bất kì một khí tức đáng sợ nào mà ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác giống như một ngọn nến sắp tàn trong gió.
“Bồng Viên bái kiến bệ hạ.”
Sau khi Bồng nho bước vào bên trong đại điện, văn võ bá quan đều nhất loạt cúi đầu hướng về phía Bồng nho. Đây là Thiên Địa đại nho đấy, được sự tán thành của thiên địa, cũng được sự tán thành của thánh nhâu. Loại tồn tại này không thể bất kính được.
“Bồng nho miễn lễ.”
Nữ đế mở miệng. Nàng thân là Nữ đế Đại Ngụy nhưng cũng cần phải tôn trọng Bồng nho một chút. Đương nhiên đây chỉ là tôn trọng về mặt hình thức, nếu như liên quan đến vấn đề lợi ích thì lúc cần không tôn trọng nàng cũng sẽ không tôn trọng.
Từ xưa đến nay hoàng quyền và Nho đạo tương sinh tương khắc, cái nào mạnh hơn một chút cũng không được cả. Chỉ là trước mắt Đại Ngụy suy yếu, địa vị của Văn cung những năm gần đây đúng là đã tăng lên rất nhiều.
Không chỉ bởi vì văn nhân trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp mà chủ yếu vẫn là vì một vài vấn đề liên quan đến chính trị.
Cũng vào lúc này, giọng của Tôn Tĩnh An vang lên.
“Bồng nho, hôm nay mời ngài tới là mong ngài có thể vận dụng thần thông nho đạo nhìn thử xem vị tên Hứa Thanh Tiêu này có tu luyện dị thuật hay không.”
Tôn Tĩnh An nói rất trực tiếp, ông ta chỉ vào Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Theo lời nói của Tôn Tĩnh An, Bồng nho khẽ gật đầu, ông ta vẫn chậm rãi mà đến như cũ, cùng sóng vai với Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, một loại áp lực mà trước đây chưa từng có đánh tới.