Chương 622: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (5)
“Thánh nhân có nói, người viết sách, chữ do tinh tố, dân ý thừa nhận, đó chính là thiên địa thư tịch, đã là tuyệt thế thần thư, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp, hôm nay vậy mà ta lại may mắn nhìn thấy được cuốn sách này.”
“Hứa Thủ Nhân đến cùng là còn có thể gây nên bao nhiêu chuyện kinh hỉ nữa? Thậm chí là đến cả thần thư hắn cũng viết ra được, hay, hay, hay, Đại Ngụy ta lại sắp sinh ra được một vị thánh, hay lắm, hay lắm!”
Bên trong Văn cung, không ít đại nho nhao nhao mở miệng, bọn họ cũng không phải là đại nho thuộc Chu thánh nhất mạch mà là đại nho của Văn cung.
Khi nhìn thấy tuyệt thế thần thư của Hứa Thanh Tiêu thì tất nhiên bọn họ sinh ra cảm giác rung động, cảm thấy hưng phấn, cũng kích động dị thường. Thiên Tự văn của Hứa Thanh Tiêu mang ý nghĩa quả mức phi phàm, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn thôi là có thể nhìn thấy được ngay ý nghĩa của Thiên Tự văn kia.
Không chỉ có áp vần tinh tế, học nhận biết những chữ đơn giản mà nó còn ẩn chứa rất nhiều đạo lý, rót vào trong đó tất cả những thứ trên thế gian.
Tuyệt thế thần thư đó.
Bọn họ vừa rung động lại còn hưng phấn không thôi.
Bởi vì từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy qua tuyệt thế thần thư, thánh nhân có đề cập đến nhưng có hay không thì lại không rõ lắm.
Nhưng hôm nay, Thiên Tự văn mà Hứa Thanh Tiêu làm đúng là hợp với tất cả những đặc điểm của tuyệt thế thần thư.
Sao trời tố chữ, dân ý thừa nhận, đã thành thiên địa, tên là thần thư.
Mà đối với những đại nho của Chu thánh nhất mạch mà nói thì bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả tâm tình của bọn họ.
Kinh ngạc.
Vào thời khắc này, Bồng nho đã hoàn toàn hối hận, ông ta hối hận mình không nên làm như vậy, hối hận vì đã công kích chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Tu thì tu đi, thật sự không ngờ đến Hứa Thanh Tiêu chẳng những có thể chuyển bại thành thắng mà hơn nữa lại còn thắng lớn đến như vậy.
Lấy được thánh ý cộng minh, lại được Chu thánh hành lễ, có được tuyệt thế thần văn, trở thành tuyệt thế đại nho.
Mỗi một chuyện cho dù đặt ở trên người bất cứ kẻ nào thì cũng đủ để làm cho văn đàn thiên hạ rúng động.
Huống chi cả bốn chuyện đều tập trung toàn bộ trên người một người?
Mọi người đã hoàn toàn tê dại.
Hoàn toàn chết lặng.
Nói một câu không dễ nghe là coi như bây giờ Hứa Thanh Tiêu có trở thành thánh luôn thì chỉ sợ là tất cả mọi người đều sẽ không có cảm giác gì, bởi vì hắn đã mạnh đến mức làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Một điều nữa chính là những Thiên Tự văn kia như những ngôi sao rơi xuống trên bầu trời.
Chúng không đi vào cơ thể Hứa Thanh Tiêu, tất cả dị tượng đều chầm chậm tan biến.
Hứa Thanh Tiêu ngồi trên bậc thang Thánh giai đài, khắc Thiên Tự văn vào thể nội, đây là văn chương ngũ phẩm của hắn.
Về phần văn khí, Hứa Thanh Tiêu cũng đã suy nghĩ xong, hắn ngưng tụ một khối văn bia, bên trên khắc ấn Thiên Tự văn, bia Dân ý.
Cái này không chỉ đùng dể nhắm vào yêu ma mà còn nhằm vào một vài đại nho, dùng dân ý trong thiên hạ để áp chế đại nho, hoặc là những người có ý đồ tạo phản.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã không cần tiến vào thiên địa Văn cung để ngưng tụ thánh khí nữa.
Chỉ một ý niệm thôi cũng đã ngưng tụ được thánh khí.
Tất cả có sáu thánh khí, bọn chúng đều không ngừng liên tục hấp tu tài khí như nhau, khi toàn bộ hấp thu sạch sẽ thì sáu thánh khí này cũng sẽ lột xác trở thành phẩm chất đại nho.
Kể từ đó, chúng sẽ trở thành một trợ lực to lớn với hắn.
Mà ngay sau khi thánh khí của Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ xong thì Thiên Tự văn cũng được khắc ấn thành công.
Ầm!
Lấy Hứa Thanh Tiêu làm trung tâm, một đạo khí khổng lồ khuếch tán ra đến toàn bộ kinh đô Đại Ngụy.
Keng!
Keng!
Keng!
...
Bên trong Văn cung, chín tiếng chuông vang lên, đây là thánh khí Đại Ngụy cộng minh.
Khí thế cả người Hứa Thanh Tiêu vào thời khắc này đột nhiên được nâng lên, vượt qua bước mấu chốt kia, đến cảnh giới đại nho.
Hạo Nhiên chính khí bên trong cơ thể cũng hóa thành văn khí đại nho.
Khí thế đáng sợ tràn ngập, Hứa Thanh Tiêu không phải là đại nho bình thường mà chính là tuyệt thế đại nho.
Đã vượt qua cả các đại nho Tôn Tĩnh An, Nghiêm Lỗi, Trần Chính Nho, Trần Tâm hay Chu Dân vân vân.
Trừ thiên địa đại nho ra thì không ai có thể áp chế được Hứa Thanh Tiêu cả.
“Chúc mừng Hứa đại nhân.!”
“Chúc mừng Hứa Van Cổ!”
“Bọn ta chúc mừng tân thánh nhân trong tương lai chứng đại nho chi vị.”
“Học sinh bái kiến Hứa đại nho.”
Khi Hứa Thanh Tiêu chứng được đại nho chi vị thì dân chúng cũng cùng nhau quỳ xuống trước Hứa Thanh Tiêu, chúc mừng Hứa Thanh Tiêu đạt được địa vị đại nho.
Mà một vài thương nhân quyền quý cũng chúc mừng Hứa Thanh Tiêu đạt được địa vị đại nho.
Về phần nhóm người đọc sách thì cũng đã tự xưng là học sinh, bái lạy Hứa Thanh Tiêu.
Một vị đại nho, đáng để bọn họ tự xưng là học sinh, dù cho Hứa Thanh Tiêu chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Nhưng thế thì có sao?
Đại nho, được thiên địa tán thành chứng không phải là do bọn họ có tán thành hay không, cũng không phải là do Văn cung tán thành.
Là thiên địa đó.
Không ai có thể lớn hơn trời.
“Khách khí.”
Trên Thánh giới đài, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đám người cúi đầu đáp lễ, đây là lễ nghi khiêm tốn.
Tất cả dị tượng và ánh sáng còn có khí thế của tuyệt thế đại nho thuộc về hắn đã được thu vào toàn bộ.
Sau một khắc ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi vào trên người Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi.
Đã trờ thành đại nho, Hứa Thanh Tiêu cũng không cần phải kính trọng hai người kia nữa. Ba người bọn họ dốc hết sức lực muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thù này chẳng có lý gì không báo.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi không chút tức tối nào, thậm chí bọn họ còn vô thức lui về đứng phía sau Bồng nho, không dám nhìn thẳng về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Tôn Tĩnh An, Nghiêm Lỗi.”
“Hai người các ngươi còn chờ gì nữa?”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía hai người kia.
Hai người kia có chút yên lặng không nói.
Những người còn lại trong phút chốc cũng hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu đang muốn làm gì.
Chẳng qua là không có ai đồng ý chịu mở lời nói giúp hai người họ, bởi vì hai người họ đúng thật là quá đáng hận, trăm phương ngàn kế muốn hại Hứa Thanh Tiêu, bây giờ bị như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.