Chương 623: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (6)
Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt nhìn đến, thậm chí trong ánh mắt còn có nét hân hoan khi thấy người khác gặp tai họa.
Bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí còn có người lo rằng Hứa Thanh Tiêu quên chuyện này, hoặc là vì hắn đã trở thành đại nho nên không muốn so đo.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu chủ động nhắc đến thì đám người kia ngay lập tức an lòng.
Hứa Thanh Tiêu vẫn là Hứa Thanh Tiêu ngày xưa thôi.
Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi thật sự không biết nên nói gì.
Mà Bồng nho đứng phía trước lại lên tiếng.
“Hứa tiểu hữu, chuyện này cuối cùng thì cũng chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi, lão phu biết trong lòng tiểu hữu có căm hận nhưng Văn cung Đại Ngụy đồng ý bồi thường cho tiểu hữu. Tiểu hữu vừa mới chứng được địa vị đại nho, nên củng cố cảnh giới trước, trong Văn cung có bản chép tay của thánh nhân, lão phu đồng ý mượn cho tiểu hữu đọc.”
Mặc dù Bồng nho không thể tin được tất cả những chuyện này nhưng thân là thiên địa đại nho, ông ta đã nhanh chóng điều chỉnh được tâm tình, tự nhiên chủ động mở miệng, muốn cầu xin tha thứ thay cho Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi.
Bản chép tay của thánh nhân.
Thứ này vô cùng trân quý, cho dù là cả Văn cung Đại Ngụy cũng không có được mấy quyển, thực sự là giá trị liên thành.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu để ý đến nó sao?
Hắn không quan tâm.
Hắn tự có Tâm học của riêng mình, tất nhiên sẽ không cần tham khảo học thuật của người khác, nếu như đọc qua một chút thì cũng không có gì, nhưng nếu đưa ra để làm cái giá thì Hứa Thanh Tiêu không cần.
“Bồng nho.”
“Thứ nhất, hôm nay ta đã chứng địa vị đại nho, hai chữ tiểu hữu kia không ổn lắm.”
“Thứ hai, bản nho đã từng cho hai người bọn họ cơ hội, bản nho đã hỏi Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi ba lần, có đồng ý rằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay không.”
“Nhưng mà hai người bọn họ lại không nghe lời khuyên can của bản nho mà cứ khăng khăng muốn bản nho tự chứng minh trong sạch, bây giờ bản nho đã chứng minh được sự trong sạch thì lại nói là tất cả đều chỉ là một chuyện hiểu lầm.
“Bồng nho! Đây chính là tác phong của Chu thánh nhất mạch đó sao?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, mười phần lạnh lùng.
Một canh giờ trước.
Hắn đã liên tục hỏi hai người kia, chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay không.
Nhưng bọn họ có đồng ý không?
Bọn họ không đồng ý?
Vì sao lại không đồng ý? Bởi vì bọn họ chắc chắn rằng một khi hắn bước vào Văn cung thì chỉ có con đường chết.
Mà đối với người muốn đẩy mình vào chỗ chết thì Hứa Thanh Tiêu sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Đừng nói là bản chép tay của thánh nhân, cho dù là chính tay thánh nhân viết thì Hứa Thanh Tiêu cũng không đồng ý.
“Hứa nho, việc này lão phu cũng có trách nhiệm.”
“Chi bằng thế này đi, hai phần chép tay của thánh nhân, được không?”
Bồng nho tiếp tục mở miệng, còn đang cò kè mặc cả.
“Bản nho nói là không cần bản chép tay, chỉ cần công đạo mà thôi.”
Giọng Hứa Thanh Tiêu lạnh như băng nói.
“Hứa nho, hôm nay ngươi nhân họa được phúc, ngoài ý muốn thu được thánh ý ở Văn cung, lại còn đạt được thành tựu đại nho nho đạo, đã có được rất nhiều thứ mà nhiều người cả đời này cũng không có được.”
“Đừng có ở đây hùng hổ dọa người nữa.”
Bồng nho mở miệng, lần này làm cho Hứa Thanh Tiêu đúng thật là có hơi mắc cười.
Cái gì mà gọi là nhân họa được phúc chứ? Thu hoạch được thánh ý là sự hi sinh của Triều Ca và Phá Tà, khiến cho hai người bọn họ phải ngủ say, rồi sau đó hắn phải một mình đi hết con đường này.
Còn về phần trở thành đại nho? Thiên Tự văn là đồ bỏ à? Đây không phải là thứ do hắn viết ra à? Sao khi vào mồm Bồng Viên thì hình như lại trở thành thứ mà bọn chúng ban ơn cho hắn rồi?
“Bồng nho, ngươi nói ta hùng hổ dọa người, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu như bản nho thật sự tu luyện dị thuật, bị Văn cung Đại Ngụy tra được, ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ?”
“Hai người bọn chúng có bỏ qua cho ta không?”
Hứa Thanh Tiêu bước về phía trước một bước, trong nháy mắt, khí thế của tuyệt thế đại nho bộc phát, như lũ quét, áp chế Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi.
Câu này thốt ra làm cho Bồng nho im lặng, bởi vì ông ta nói không nên lời.
Cho dù có nói “sẽ bỏ qua” thì cũng sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo.
“Hứa nho, bất luận là như thế nào thì hôm nay ngươi có thể chứng được đại nho cũng có liên quan đến hai người bọn ta, mặc dù bọn ta đã làm sai trước nhưng dù sao thì chuyện đó cũng liên quan đến dị thuật.”
“Thân là đại nho, bọn ta cũng nên nghiêm minh tra xét một phen, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Việc này ta có thể xin lỗi ngươi, Bồng nho cũng đã đồng ý để cho ngươi mượn bản chép tay của thánh nhân, ngươi còn muốn gì nữa?”
Tôn Tĩnh An không nhịn được mở miệng, không phải nói ra những lời nhục mạ tức giận mà là nói ra những lời khiếp nhược, tìm kiếm lý do cố gắng giải thích cho bản thân.
“Buồn cười.”
“Liên quan đến dị thuật? Không có bất kì chứng cứ gì, chỉ cần có người nói bản nho tu luyện dị thuật thì bản nho phải phối hợp điều tra? Vậy nếu như có mỗi ngày có người lại nói bản nho tu luyện dị thuật, có phải là mỗi ngày bản nho đều phải tự chứng?”
“Tôn Tĩnh An ngươi thân là đại nho, đã dám nói thì phải dám chịu trách nhiệm.”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu như sấm vang, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, Tôn Tĩnh An đang nấp ở phía sau cũng không dám nói lời này, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa nho.”
“Dừng ở đây đi.”
“Dù sao thì bọn họ cũng là đại nho Đại Ngụy, nếu như thật sự phế bỏ nho vị thì đối với Đại Ngụy mà nói chính là một sự tổn thất to lớn, đối với Văn cung mà nói đây cũng là một sự tổn thất to lớn, bên duy nhất được lợi cũng chỉ có địch quốc và yêu ma.”
Giờ khắc này, Bồng nho lại mở miệng lần nữa, thậm chí còn không ngần ngại dùng thiên hạ quốc gia đến để dọa Hứa Thanh Tiêu.
Lời này nói ra làm cho rất nhiều người có hơi tức giận.
Đây đúng thật là không biết xấu hổ mà.
Ban đầu thì buộc Hứa Thanh Tiêu phải đến Văn cung, Hứa Thanh Tiêu người ta cũng đã hỏi ba lần rồi, không hy vọng các người làm lớn chuyện, là do Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi cứ không ngừng ép Hứa Thanh Tiêu tự chứng minh bản thân trong sạch.
Bây giờ người ta đã thành công chứng minh được sự trong sạch.
Kết quả bọn họ lại chơi xấu, nhất là cái tên Bồng nho này, ỷ vào bản thân là thiên địa đại nho, đến cả da mặt cũng không cần nữa.