Chương 653: Bán Hết! Bán Hết Sạch! Bán Cháy Sạch Hàng! (1)
"Bọn mình cứ đoán đông đoán tây suốt đúng không? Có người viết cặn kẽ hết nội dung ra, thành một cái văn báo gì ấy."
"Giờ ở mấy tiệm sách lớn bán sạch hàng rồi, ta cố ý chạy từ đường một phố đến đường hai phố, để mua một bản đọc xem, ta còn nghĩ ngươi đã mua rồi, không ngờ ngươi vẫn ở đây ăn sáng."
Đôi ba câu đã đại khái được vấn đề, sau đó đứng dậy muốn đi ngay.
Nhưng nói xong, Tôn Nam ngu người luôn.
"Chuyện Lục bộ Thượng thư đánh nhau, có người dám viết hả?"
Tôn Nam ngu hết cả người rồi.
Phải biết dân chúng bình thường chém gió, cũng không dám chém loạn, suy ra cũng là đại thần trong triều, ngươi có thể nói dăm ba câu, nhưng không được nói ở bên ngoài, nhỡ bị người ta phát hiện.
Dây vào Lục bộ Thượng thư nhà người ta, ngươi không thấy xui xẻo à?
Nói sao thì nói đây là kinh thành, khéo đôi lúc còn được gặp tận mặt thượng thư của lục bộ đấy.
Không ngờ, có người dám viết chuyện này ra? Còn mang ra bán nữa.
Chê sống dai quá hả?
"Trời mới biết, mua một tờ đã rồi tính tiếp, cũng không đắt chỉ hai mươi văn tiền, ta qua đấy trước, ngươi cứ ăn tiếp đi."
Tình hình này cũng không biết phải nói cái gì, hắn cũng định đi mua một tờ văn báo Đại Ngụy, kết quả phát hiện đã bán hết rồi.
Nên mới chạy một mạch từ đường một phố đến đường hai phố, mua một tờ để đọc.
Mặc dù đợi người ta mua đọc xong thì mình mượn xem cũng được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, ai mà chẳng muốn trở thành cái rốn vũ trụ ở quán rượu? Một người ngồi ở một chỗ nào đó xoi mói cả nhân gian? Bàn chuyện hôm nay.
Hai mươi văn tiền, cũng chẳng mua được một bộ quần áo tươm tất, nhưng lại mua được thể diện cho mình, mua được mặt mũi mình tha thiết ước mong.
Nghĩ đến đây, hắn đi luôn, vội vội vàng vàng.
"Đợi ta với."
Đến giờ này, Tôn Năm ném luôn ba đồng tiền ở trên bàn, đuổi theo đi cùng luôn.
Mà những người đang ngồi ở quán thấy kiểu này, cũng để tiền ở trên bàn, chạy đi luôn, đến cả cơm cũng không ăn.
Chưa từng thay đổi.
Kinh đô Đại Ngụy đúng là quá nhàm chán, đối với tầng cấp như bọn họ, nói thật đúng là quá tẻ nhạt.
Có tý tiền thì nhàm, nhưng không đủ xem câu lan nghe hát mỗi ngày.
Chỉ uống được rượu, nghe được dăm ba chuyện bát quái tầm phào, lối sống kỳ thật trôi qua cũng không thú vị mấy.
Bây giờ cuối cùng cũng có chút gợn sóng, đám người này sao chịu ngồi yên nổi.
Trong nháy mắt, cả đám thi nhau đứng dậy, chạy thẳng đến tiệm sách.
Trên một con đường.
Có ba tiệm sách.
Một đội xếp thành hàng dài, xuất hiện ở trước cửa tiệm.
Tiểu nhị trong tiệm sách giật nảy cả mình.
Không biết còn tưởng mình bán sách mới của Thánh Nhân ấy chứ.
Từng tờ văn báo Đại Ngụy bán ra, bận đến tối mày tối mặt.
"Chưởng quỹ, mau mau ra giúp với."
Tiểu nhị bận đến choáng hết cả đầu, không nhịn nổi nữa gào một tiếng chưởng quỹ mau ra cứu.
Nhưng chưởng quỹ của tiệm sách không để ý đến tiểu nhị, ánh mắt chú tâm hết lên tờ văn báo này, ông ta đã bị nội dung của nó hớp hết cả hồn.
Nhất là nội dung tiêu đề trang đầu.
[Lục bộ Thượng thư đánh nhau, hoá ra là vì tiền trong quốc khố.]
Nói thật, nhìn thấy hàng chữ này, phản ứng đầu tiên của chưởng quỹ tiệm sách là kinh ngạc, ngay sau đó là kinh hãi, sợ tiệm sách bị tịch thu, nhưng nghĩ đã bán đi được thì cũng không phải lo.
Về phần dòng chữ tìm đánh này, cũng có liên quan gì đến ông đâu, bản thân cũng chỉ là bên bán hộ, muốn tra thì tra đầu nguồn kìa.
Sau đó là tò mò, tò mò không thể miêu tả được.
Lục bộ Thượng thư lại vì tiền quốc khố ra tay đánh nhau? Là muốn tham ô? Hay muốn cái gì khác?
Người viết bản thảo nội dung rốt cuộc là ai? Sao gan lại to vậy? Không sợ lục bộ thượng thư đến gô cổ hắn hả?
Nhưng khi ông đọc nghiềm ngẫm xong, chưởng quỹ không tự chủ được thở phào một hơi.
Nội dung bản thảo cũng không giống như mình đoán, thượng thư của sáu bộ tham ô quốc khố, trái lại là vì nước vì dân, mưu phúc vì bách tính, chỉ là góc độ của người nhìn không giống nhau mà thôi.
"Đúng là văn thần quân tử ."
"Một lòng đền ơn nước nhà, đúng là hết lòng vì nước vì dân."
Chưởng quỹ không khỏi xuýt xoa một tiếng, nhưng mà không hiểu sao ông lại thấy, hình như có chỗ nào đấy là lạ.
Luôn thấy hơi thất vọng.
Nhưng ngay sau, ánh mắt chưởng quỹ tiệm sách lại lướt đến một đầu đề của bài viết bên trên.
[Hôm qua giờ sửu ba khắc, thoáng phát hiện một nhà ở đường bốn phố nào đấy, xuất hiện một bóng người lén lút trèo tường từ trong ra.]
Nhìn thấy tiêu đề này, chưởng quỹ tiệm sách say sưa ngon lành đọc tiếp.
Nhưng chính lúc ông mới đọc xong mấy bài viết, tiếng tiểu nhị cũng vang sát bên tai.
"Chưởng quỹ!"
"Chưởng quỹ! Bán hết rồi! Văn báo bán hết sạch rồi!"
Tiểu nhị mồ hôi mướt đầu, chạy vào trước mặt chưởng quỹ nói thế.
"Bán hết sạch cái gì cơ?"
Chưởng quỹ tiệm sách cũng ngẩn ra, ông vẫn chưa hiểu đây có ý gì?
"Văn báo á, văn báo Đại Ngụy bán sạch rồi, bây giờ đang đợi thêm hàng."
Tiểu nhị cạn lời rồi, nhưng mà bó tay thôi, ai bảo mình đây là thằng làm công đâu.
"Tám trăm tờ văn báo đã bán hết rồi á? Mới giờ mão ba khắc thôi mà."
Chưởng quỹ nuốt nước bọt, tám trăm tờ văn báo, dựa vào giá bán hiện giờ, nói cách khác lãi được mười sáu ngàn đồng, tức là mỗi tờ mình lãi ròng tận hai đồng.
Nói khác nữa, mới canh ba mình buôn bán lãi tận mười sáu ngàn đồng?
Vãi cả, công việc của tiệm sách ngày thường là cho thuê và mua bán sách, mua bán không được nhiều, thường đều cho thuê năm đồng một ngày, mỗi ngày thu được gần hai trăm đồng đã nhiều lắm rồi.
Bây giờ mới ba khắc đồng hồ, mười sáu ngàn đồng? Tương đương doanh thu tám ngày lúc trước cộng dồn vào đấy.
"Ta đi nhập hàng ngay, ngươi bảo khách cứ bình tĩnh!"
Chưởng quỹ đứng phắt dậy, ông muốn đọc báo tiếp, nhưng vấn đề ở đây kiếm tiền càng quan trọng hơn.
Trong nháy mắt, chưỡng quỹ chạy thẳng đến toà soạn văn báo nhập hàng.
Mà nhìn thấy chưởng quỹ đi mất, người dân trong thành đứng xếp hàng bên ngoài cuống hết lên.
"Sao chạy mất rồi?"
"Từ chưởng quỹ, ông chạy đâu đấy?"
"Có bán báo nữa hay không? Không bán ta đi chỗ khác mua!"
Tiếng ồn ào vang lên, người đều đang xếp hàng, tận mắt thấy chưởng quỹ chạy mất, tức thì đủ loại chửi rủa truyền đến hàng loạt.
"Mọi người đừng gấp nữa, đừng gấp nữa, chưởng quỹ đi nhập hàng, sắp xong rồi, xong ngay thôi."
"Mua được văn báo thì cùng chia sẻ với mọi người, cùng nhau đọc."
Nhìn thấy đám người nổi giận, tiểu nhị vội nói, bảo mọi người có thể đọc báo cùng nhau, sao phải nóng lòng nhất thời thế?
Nhưng lời này đang nói còn chưa dứt, mấy người đã mua được văn báo, cầm ngay văn báo chạy biến.
"Lý huynh, huynh chạy cái gì?"
"Trương huynh, cho ta mượn đọc với, rốt cuộc các thượng thư vì sao đánh nhau?"
"Ấy ấy ấy, Tôn huynh, huynh chạy đi ăn cướp à? Đọc cùng nhau cũng không cho? Huynh kẹt xỉn vừa thôi!"
Hễ là người mua được văn báo, muốn chuồn đi ngay, tìm một chỗ từ từ đọc một mình.
Không phải không cho hưởng ké, mà đồ mình mua được, mọi người cùng đọc chung, thế không phải lỗ nặng sao? Hơn nữa, ai mà chẳng muốn đọc cho mau, xong rồi chạy ù đến trà lâu quán rượu ba hoa chích choè?
Hể, tặng cho người khác đọc không? Dâng cơ hội ra vẻ ngầu lòi cho người khác? Mơ hay thế.
Hai mươi đồng cũng chả bõ bèm gì.
Nhưng cơ hội được lên mặt, hai mươi đồng mua được sao?
Đáp án là không thể.