Chương 670: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (7)
Đối với kì báo đầu tiên, Văn cung Đại Ngụy tràn đầy chờ mong.
Mà trên dưới kinh đô ai nấy cũng đều biết đến chuyện này, trong dân gian tiếng mắng nổi dậy ngút trời, ai cũng nói là Văn cung Đại Ngụy vô sỉ đến cùng cực.
Nhưng đa phần những người đọc sách thì vẫn ủng hộ Văn cung Đại Ngụy.
Trong lúc nhất thời, kinh đô lại sôi trào một lần nữa, nhưng mà, lần này thì khác.
Là cuộc chiến giữa văn nhân với nhau!
Người đời đều rất chờ mong.
Cuối cùng là Văn cung mạnh.
Hay là Hứa Thanh Tiêu mạnh.
Cứ như vậy.
Mãi cho đến giờ Mão hôm sau.
Khi trời còn chưa sáng.
Bên ngoài các đại thư viện của kinh đô đã có một đội ngũ xếp hàng dài như con rồng.
Cuối cùng.
Giờ Mão chỉ mới thoáng qua.
Từng tờ Đại Ngụy tân thánh báo được bán ra.
Mà hàng chữ lớn nhất trên tân thánh báo lại dẫn đến sự bùng nổ của kinh đô.
“Đứa trẻ cuồng vọng.”
Buốn chữ này.
Không ai mà không biết là nó có ý nghĩa gì.
Đây xem như là Văn cung Đại Ngụy đang mắng thẳng mặt.
Thái độ cực kì cứng rắn, nhưng cách làm thì cũng cực kì bỉ ổi.
Bất kể là như thế nào.
Thì khi giờ Mão vừa qua đi.
Kinh đô Đại Ngụy đúng thật là hoàn toàn náo loạn.
Trời vừa sáng, ngay tức khắc toàn bộ kinh đô Đại Ngụy đã náo nhiệt lên.
Bên ngoài các đại thư viện cũng có một đội ngũ thật dài đứng xếp hàng.
Đa phần bọn họ là người đọc sách, nhưng cũng có không ít bách tính bình dân.
Từ khi Đại Ngụy văn báo xuất hiện đã phát vỡ lối sống hình thành lâu đời không thay đổi ở kinh đô này.
Mọi người đều rất mong chờ đến kì thứ hai của Đại Ngụy văn báo.
Nhưng mà còn phải đợi thêm một ngày nữa thì kì thứ hai của Đại Ngụy văn báo mới ra lò.
Chẳng qua Đại Ngụy văn thánh báo này lại làm cho các bách tính ở kinh đô càng thêm tò mò.
Dù sao thì trước đây có Đại Ngụy văn báo, mọi người đương nhiên đều rất mong chờ đến kì thứ hai.
Mấy thứ giống giống như vậy cũng sẽ không làm cho dân chúng thấy phản cảm.
Chỉ là sau khi có người nói về chuyện của Đại Ngụy văn thánh báo xong thì lúc này, dân chúng bắt đầu chửi ầm lên.
Bách tính trong kinh đô đều biết rằng Đại Ngụy văn báo kia chính là do một tay Hứa Thanh Tiêu đi đầu tạo thành, nhưng sao từ trong mồm Văn cung Đại Ngụy thế mà lại biến thành Hứa Thanh Tiêu đạo văn ăn cắp ý tưởng của Văn cung Đại Ngụy?
Cái này cũng thôi đi, nhưng mà điều làm cho bách tính buồn nôn nhất chính là Đại nho của Văn cung lại còn yêu cầu Hứa Thanh Tiêu trả cái tên Đại Ngụy văn báo về cho Văn cung Đại Ngụy.
Điều này đúng thật là làm cho người ta tức điên mà.
Đã nhìn gặp những kẻ mặt dày nhưng mà vẫn chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến như vậy.
Trong lúc nhất thời, bách tính nổi giận chửi bới không thôi, nhưng khi những người đọc sách kia tuyên truyền về Đại Ngụy văn thánh báo thì có rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Không ít người đọc sách chạy đi để tuyên truyền, nói cho những người trong thiên hạ biết sự khác biệt của Đại Ngụy văn thánh báo với Đại Ngụy văn báo chính là các đại nho Văn cung sẽ tự mình viết ra cảm ngộ của mình.
Câu này vừa dứt thì làm sao có thể không hấp dẫn những người đọc sách trong thiên hạ được? Còn có bách tính nữa?
Mặc dù ủng hộ thì sẽ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu đấy nhưng vấn đề là nhà ai mà không có trẻ con chứ?
Cảm ngộ của Đại nho, thứ này không mua được bên ngoài đâu, vì vậy cho nên bọn họ đã vì đứa trẻ nhà mình mà cố nén sự chán ghét.
Cho nên giờ Mão chỉ thoáng qua.
Các đại thư viện đã lên khí thế ngất trời.
Cả người đọc sách lẫn bách tính, rất nhiều người cũng đã bắt đầu xếp hàng mua.
Kỳ đầu tiên cũng là hai mươi văn một phần, không hạ giá.
Đồng thời, Đại Ngụy văn thánh báo cũng làm rất nhiều bước chuẩn bị, ví dụ như nói về chuyện in ấn thôi thì ít nhất cũng chuẩn bị đầy đủ hơn Đại Ngụy văn báo rất nhiều.
Có vết xe đổ rồi, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm nữa.
Chỉ là chờ đến khi mọi người mua được Đại Ngụy văn báo thì sắc mặt của mọi người không khỏi thay đổi.
Trang đầu Đại Ngụy văn báo của Hứa Thanh Tiêu đề nội dung là chuyện về lục bộ Thượng thư.
Nhưng mà trang đầu của Đại Ngụy văn thánh báo của Văn cung lại có nội dung là Đứa trẻ cuồng vọng.
Chỉ nhìn thấy tiêu đề thôi thì bách tính kinh đô và những người đọc sách ai nấy cũng đều ngây ngẩn cả người.
Ai mà không biết Văn cung Đại Ngụy có thù với Hứa Thanh Tiêu chứ?
Hơn nữa cái câu đứa trẻ cuồng vọng này rõ ràng chính là đang sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu mà.
Văn cung Đại Ngụy mang Hứa Thanh Tiêu hóa thành hình tượng của đứa trẻ, đây thật đúng là vừa mắng thẳng vào mặt Hứa Thanh Tiêu vừa trèo lên đầu lên cổ Hứa Thanh Tiêu.
Mọi người liền lập tức nhận ra được một chuyện, đó là lần này Văn cung Đại Ngụy rõ ràng là đang muốn đấu đến cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Trận tranh đấu này nhất định sẽ phân ra thắng bại.
Chẳng qua nhìn qua nội dung của nó thì quốc gia đại sự còn dễ nói một chút, ánh mắt của mọi người đều trực tiếp rơi vào trên mục Văn cung nho đàm.
Đây mới là chuyên mục mà mọi người muốn xem.
Tâm đắc của một vị Đại nho.
Mà vị Đại nho này chính là Trương Ninh, người hôm qua vừa khởi bẩm đủ điều trên triều.
Đồng thời đề mục cũng ghi là Đứa trẻ cuồng vọng.
Cảm ngộ của Trương Ninh thì cũng đơn giản thôi, ban đầu chính là chủ đề vây quanh phẩm tính.
Kính trọng thánh nhân chính là điều cơ bản của những người đọc sách, nếu như trong mắt không có thánh thì uổng công là người đọc sách.
Nửa trang đầu nói ra đạo ý rất rõ ràng, nghiêm túc bàn luận về những cảm ngộ kia, làm cho người đọc thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng nửa phần sau thì lại không giống rồi.
Nửa phần sau, Trương Ninh lấy ra một ví dụ, ông ta đã từng đi thăm viếng hảo hữu, mà vị hảo hữu này lại đang dạy học.
Có hai đứa trẻ, một đứa tôn kính trưởng bối, tôn kính thánh nhân nhưng tư chất bình thường, là một đứa trẻ nhà nghèo.
Một đứa thì lại không coi ai ra gì, cuồng vọng vô cùng, cực kì thông minh, trong nhà cũng giàu có, đeo vàng bạc đầy mình.
Lúc ấy bằng hữu của Trương Ninh hỏi ông ta rằng ông ta cảm thấy trong hai đứa trẻ này, đứa nào có tương lai trở thành đại tài hơn?
Trương Ninh thẳng thắn trả lời, là đứa trẻ nhà nghèo kia.
Mà hảo hữu của Trương Ninh thì hết sức tò mò, đứa trẻ nhà nghèo kia tư chất bình thường, người khác đọc sách thì chỉ cần một lần là hiểu được, giống như đứa trẻ nhà giàu kia, nhìn một lần là hiểu rồi.
Vì sao ông ta lại cảm thấy đứa trẻ nhà nghèo kia sau khi lớn lên sẽ trở thành đại tài?