Chương 671: Cưu Chiếm Thước Sào, Già Mà Không Chết (1)
Ngay sau đó, Trương Ninh liền nói ra ý nghĩ trong lòng mình, ông ta cho rằng là một người đọc sách thì cần có phẩm hạnh cũng như phẩm đức, tôn trọng trưởng bối, tôn kính thánh nhân, luôn luôn nhắc nhở bản thân phải thật khiêm tốn.
Mặc dù bây giờ tư chất của nó rất bình thường nhưng sau này sẽ dần lĩnh ngộ được ý của thánh nhân, mà đứa trẻ nhà giàu kia thì mặc dù tư chất thông minh nhưng cuồng vọng vô cùng, không tôn trọng phụ mẫu, áo đến đưa tay cơm đến há miệng.
Hơn nữa lại còn cuồng vọng vô cùng, không xem ai ra gì, trong lòng chẳng có chút ý kính trọng thánh nhân nào, cũng không có bất kì sự kính nể nào đối với người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì sự ngạo mạn của bản thân mà phải trả giá đắt.
Cuối của câu chuyện, cũng chính là mười năm sau, đứa trẻ nhà nghèo kia trở thành bảng nhãn, thi được công danh, còn đứa trẻ nhà giàu kia lại cảnh nhà sa sút, đọc sách được mấy năm nhưng lại vô cùng ngạo mạn, thậm chí còn nhiễm thói đỏ đen, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán.
Câu chuyện này là thật hay giả thì không ai biết được, nhưng trong phút chốc, không ít người đọc sách đã hiểu được cuối cùng thì câu chuyện này của Trương Ninh đang nói đến điều gì.
Ông ta đang châm chọc Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng.
Muốn cho người đời biết rằng Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng như thế, bây giờ chẳng qua chỉ là uy phong trong lúc nhất thời mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ nhà tan cửa nát, thê ly tử tán, vận mệnh bi ai.
Chẳng qua cảm ngộ nên có thì vẫn có, đây chỉ là trào phúng ngầm mà thôi.
Cứ như vậy, sau hai canh giờ.
Văn cung Đại Ngụy.
Từng bóng người đi vào bên trong Văn cung, trên mặt họ đều mang nét cười không thể che giấu được.
“Tin vui, tin vui! Tứ đại thư viện, tám mươi vạn bản Đại Ngụy văn thánh báo đều bán sạch rồi! Bán sạch rồi!”
“Tin vui, tin vui! Bắc nhai kinh đô, mười ba thư viện, mười ba vạn bản Đại Ngụy văn thánh báo đều bán sạch cả rồi!”
“Tin mừng! Tin mừng!”
Từng đợt âm thanh vang lên bên trong Văn cung Đại Ngụy, trong lúc nhất thời đã đẫn đến vô số ánh mắt của đại nho và nho giả.
Động một tí là mấy mươi vạn bản thánh báo đã được bán hết, sao bọn họ có thể không kinh ngạc cho được?
Lúc này chẳng qua cũng chỉ mới hai canh giờ thôi, vậy mà lại bán được nhiều như vậy?
Bên trong Văn cung, Nghiêm Lỗi ngồi nghe những âm thanh tin mừng không ngừng vang lên này, nở nụ cười không dứt .
Mấy vị đại nho trong phòng ai nấy cũng đều mang vẻ mặt tươi cười.
“Lão sư, hai canh giờ, toàn bộ một triệu rưỡi tờ Đại Ngụy văn thánh báo đều đã được bán hết, bây giờ vẫn còn có một lượng lớn những người đọc sách và bách tính chưa mua được, hy vọng Văn cung sẽ in thêm, lão sư, chúng ta có cần tiếp tục in thêm nữa hay không?”
Có nho sinh mở miệng hỏi thăm, đây là học sinh dưới trướng Nghiêm Lỗi, trên mặt hắn cũng đầy vẻ vui thích.
“Không cần!”
“Một triệu rưỡi bản là đủ rồi, chúng ta cũng đâu phải là người như Hứa Thanh Tiêu, chỉ mãi lo tìm cách kiếm được ngân lượng từ bách tính.”
“Như vậy là đủ rồi.”
Nghiêm Lỗi chậm rãi mở miệng, nét cười trên mặt ông ta không thể nào che giấu nổi.
“Dạ!”
Người kia khẽ gật đầu, sau đó liền rời khỏi căn phòng.
Lúc này, trong thư phòng chỉ còn lại Nghiêm Lỗi, Trương Ninh, còn có hai vị Đại nho của Chu thánh nhất mạch.
“Chúc mừng Nghiêm nho, chúc mừng Nghiêm nho, Bồng nho quả thật là không chọn sai người, để ngài làm chủ bút mới có một ngày thôi mà đã bán được một triệu rưỡi bản.”
“Nếu như không phải Nghiêm nho không muốn đi vơ vét của cải giống như tên nhóc Hứa Thanh Tiêu kia thì nói không chừng hôm nay sẽ bán được hai triệu bản.”
Trương Ninh lên tiếng, ông ta chắp tay về phía Nghiêm Lỗi cười nói.
Nghiêm Lỗi đã bị phế sạch nho vị, nhưng thân phận của ông ta thì vẫn còn ở trước mắt, người sau lưng ông ta là Bồng nho, mọi người nhiều ít vẫn sẽ gọi một câu Nghiêm nho.
Hơn nữa bản thân những người này cũng đều là Chu thánh nhất mạch, mặc kệ Nghiêm Lỗi có bị phế mất nho vị hay không thì vẫn phải nể mặt.
Nghe thấy những lời lấy lòng của Trương Ninh, Nghiêm Lỗi không nhịn được cười ha ha một tiếng.
“Trương nho khách khí quá rồi, chủ yếu vẫn là do áng văn chương này của Trương nho viết hay quá, hôm qua khi văn chương được đưa tới, Nghiêm mỗ đã đọc tới đọc lui hơn mười lần, quả nhiên là vô cùng đặc sắc.”
“Nhất là câu chuyện đứa trẻ cuồng vọng kia, quả thật là vốn liếng soi sáng người đọc sách, nếu như không có văn chương của Trương nho thì chỉ sợ Đại Ngụy văn thánh báo hôm nay nhiều nhất chỉ có thể bán được năm mươi vạn phần mà thôi.”
Sau khi Nghiêm Lỗi thổi phồng mấy câu thì vẻ mặt của Trương Ninh cũng đầy vui vẻ.
Dù sao thì xem như hôm nay là một khúc dạo đầu vô cùng tốt, một triệu rưỡi bản, hoàn toàn vượt qua ngày đầu tiên bán ra của Đại Ngụy văn báo.
Như vậy cũng đủ rồi.
“Nghiêm nho nói quá lời rồi, nói quá lời rồi, chẳng qua là Nghiêm nho à, vừa rồi những lời mà học sinh ngài nói lão phu cảm thấy cũng không tệ, Đại Ngụy văn thánh báo này cũng đâu phải là không thể tiếp tục in thêm, trước mắt thời gian vẫn còn sớm, hoàn toàn có thể lại in thêm vài phần mà.”
Trương nho lên tiếng, ông ta có hơi tò mò. Chỉ hai canh giờ mà đã bán được một triệu rưỡi bản, nếu in thêm năm mươi vạn bản nữa thì có lẽ cũng có thể bán đi được, nhưng vì sao lại muốn dừng lại tại đây?
Ông ta rất tò mò.
Còn Nghiêm Lỗi thì lại khẽ mỉm cười nói: “Kỳ đầu tiên trước tiên cứ như vậy đi, sau này tính tiếp.”
Nghiêm Lỗi cười ha hả, cũng không giải thích thêm.
Nhưng suy nghĩ của ông ta thì lại cực kì đơn giản, theo lẽ thường mà nói, mấy kỳ đầu tiên lượng tiêu thụ dĩ nhiên tốt rồi, nhất là khi lấy chiêu bài Văn cung Đại Ngụy này ra.
Tất nhiên mọi người sẽ giành mua trước, mà nếu như ông ta muốn ngồi vững vị trí này thì mấy kì sắp tới nhất định phải liên tục tăng cao, lỡ như có lần nào đó bán nhiều quá, những lần tiếp theo lại bán ít lại thì chẳng phải là sẽ mất mặt sao?
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất.
Ai hy vọng người khác tốt lành bao giờ? Ai mà không muốn viết cảm ngộ tâm đắc của mình ra, có thể làm cho những người trong thiên hạ nhìn thấy?
Nếu như không phải áng văn này của Trương Ninh viết ra là để chăm chọc Hứa Thanh Tiêu thì làm gì đến lượt Trương Ninh hắn là người đầu tiên viết báo?
Mà ngay vào lúc này, đột ngột vang lên từng tiếng kinh hô.
“Nghiêm nho, Trương nho, các ngươi mau ra xem, nhìn này, mau ra đây nhìn này, có điềm lành, điềm lành đó.”
“Nghiêm nho, Trương nho, bên ngoài có điềm lành.”
“Điềm lành đến, điềm lành đến, điềm lành đã đến với Văn cung Đại Ngụy chúng ta.”
Theo từng tiếng kinh hô vang lên, bốn vị đại nho trong thư phòng trong phút chốc đều cảm thấy có hơi hiếu kì, bọn họ liền vội vàng đi về phía bên ngoài.