Chương 672: Cưu Chiếm Thước Sào, Già Mà Không Chết (2)
Rất nhanh sau khi vừa đi khỏi thư phòng, hai người liền không khỏi thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy bên trên bầu trời.
Có luồng dân ý vô cùng đậm đặc hóa thành từng đóa từng đóa mây lành, trong có còn có mây tài khí, tụ tập trên bầu trời.
Một đóa, mười đóa, tám mươi chín đóa.
Hết thảy có tám mươi chín đóa, đang không ngừng ngưng tụ.
“Cái này! Cái này! Cái này!”
“Đây là dân ý, đây là tài hoa đó.”
Có đại nho mở miệng, chỉ về phía điềm lành trên bầu trời, tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ có người ở Văn cung Đại Ngụy sắp trở thành đại nho?”
“Sao đang êm đang đẹp lại có điềm lành như thế này?”
Bên trong Văn cung Đại Ngụy, rất nhiều nho giả đều đang tò mò, bọn họ nhìn lên bầu trời, thật sự không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà vào lúc này, âm thanh của Bồng nho lại vang lên, truyền đến khắp toàn bộ Văn cung Đại Ngụy.
“Đại Ngụy văn thánh báo được bách tính tán thành, cảm ngộ của Trương Ninh được thánh ý tán thành, cho nên mới có đám mây tài khí, đám mây dân ý.”
“Đợi đến khi mây lành kia ngưng tụ thành một trăm lẻ tám đóa rồi trút xuống bên trong Văn cung thì Trương Ninh sẽ tiến thêm một bước, có hy vọng trở thành thiên địa đại nho.”
“Nghiêm Lỗi cũng được phục lại nho vị.”
“Đây là điềm lành của Văn cung, Nghiêm Lỗi, Trương Ninh, các ngươi cần phải cảm tạ thánh ân, khắc sâu trong lòng, đi theo lẽ công bằng, vì bách tính trong thiên hạ, chuyện văn báo cần phải tận tâm tận lực, đến chết mới thôi.”
Giọng nói của Bồng nho vang lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong Văn cung Đại Ngụy đều bị chấn động.
Nhưng người vui vẻ nhất vẫn là Trương Ninh và Nghiêm Lỗi.
Trương Ninh ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, sau một khắc, ông ta vui mừng đến phát khóc.
Ông ta đã vô cùng lớn tuổi rồi, thuộc về kiểu người nửa chân đã bước vào quan tài, đời này chắc là không thể tiếp xúc đến cảnh giới thiên địa đại nho kia được.
Nhưng mà thật sự không ngờ được ông ta chỉ nói ra một bài cảm ngộ thôi mà đã đạt được lợi ích to lớn thế này, có hy vọng trở thành thiên địa đại nho.
Nếu như có thể trở thành thiên địa đại nho thì nói kéo dài tính mạng thêm hai mươi năm cũng không phải là nói quá, chủ yếu hơn chính là có thể lưu danh thiên cổ luôn đó.
Chuyện này đối với người đọc sách mà nói là một sự vinh quang tối thượng.
Tất nhiên là ông ta hưng phấn và cũng cực kì kích động rồi, lệ tuôn ra đầy mặt, khuôn mặt già đỏ lên không biết phải nói gì.
Về phần Nghiêm Lỗi, trong lòng ông ta cũng vô cùng kích động, hưng phấn đến nổi mặt đỏ bừng cả lên.
Ông ta bị Hứa Thanh Tiêu phế bỏ nho vị, đây là một điều cực kì nhục nhã, nói thật thì chính ông ta cũng không biết rằng mình có cơ hội trở lại cảnh giới đại nho hay không.
Cho nên ông ta mới dốc hết toàn lực để trả thù Hứa Thanh Tiêu, tiện thể làm Hứa Thanh Tiêu khó chịu, cho dù là không cần mặt mũi, cho dù là có chết thì ông ta cũng muốn hung hăng cắn rớt một miếng thịt của Hứa Thanh Tiêu mới được.
Nhưng thật sự không ngờ vậy mà hôm nay ông ta lại có thể tìm thấy được hy vọng, thấy được hy vọng có thể trở lại cảnh giới đại nho.
Đây đúng thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi mà.
Đại nho đã bị phế thì gần như sẽ không còn khả năng trở lại cảnh giới đại nho nữa, nhưng bây giờ chỉ vừa châm chọc Hứa Thanh Tiêu một phen mà đã có được lợi ích như vậy.
Sao ông ta có thể không kích động? Sao có thể không hưng phấn cho được?
Hứa Thanh Tiêu à Hứa Thanh Tiêu!
Ta sao chép tác phẩm của ngươi.
Còn có ý lựa chọn một áng văn chương mỉa mai nhục mạ ngươi.
Ai mà ngờ tới vậy mà lại để cho ta được được nhiều lợi ích như vậy.
Thánh nhân cũng ủng hộ bọn ta mà!
Ngươi, đã định là chỉ có thể trở thành một kẻ ngông cuồng mà thôi.
Đối mặt với Văn cung Đại Ngụy, ngươi cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép.
Nghiêm Lỗi đi vào trong thư phòng, lòng ông ta đang vô cùng phấn chấn, bắt đầu tiếp tục chọn lựa văn chương cho kì tiếp theo, ông ta vẫn sẽ lựa chọn cái loại văn chương mà mang ý mỉa mai nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
Ông ta muốn để cho Hứa Thanh Tiêu buồn nôn, làm cho Hứa Thanh Tiêu thấy bực bội, để cho Hứa Thanh Tiêu sinh ra cảm giác bất lực.
Loại cảm giác này quả thật làm cho từ đầu đến chân ông ta đều thấy thoải mái.
Chẳng qua, hôm nay những áng mây bên trên còn đang từ từ ngưng tụ. Dựa theo tốc độ này thì cần phải chờ đến hết ngày mai mới có thể ngưng tụ đủ một trăm lẻ tám đóa tường vân.
Về phần những đại nho và nho sinh còn lại bên trong Văn cung Đại Ngụy sau khi nhìn thấy được cảnh này thì trong lòng không hiểu sau lại có thật nhiều ý nghĩ.
Ghen tị, không vui, phấn chấn, vân vân đều có cả.
Có người ghen tị chuyện Nghiêm Lỗi trở thành chủ bút, cũng có người ghen tị Trương Ninh có thể trở thành người đầu tiên được đăng văn chương.
Có người lại không vui, cho rằng Nghiêm Lỗi không xứng, sở dĩ Trương Ninh có thể được chọn là vì ông ta đã châm chọc Hứa Thanh Tiêu, vậy mà cũng có được nhiều lợi ích như thế, bọn họ đúng thật là không vui, cũng cực kì không phục.
Mà phần đông đại nho và nho sinh lại đang phấn chấn và kích động.
Bởi vì bọn họ thấy được tiềm lực của Đại Ngụy văn thánh báo, cũng hiểu rõ được Đại Ngụy văn thánh báo có thể mang đến cho họ những gì.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Học đường Thủ Nhân.
Giọng của Trần Tinh Hà không ngừng vang lên.
“Vô sỉ! Vô sỉ! Vô sỉ!”
“Cẩu tặc! Cẩu tặc! Cẩu tặc!”
“Hai tên Nghiêm Lỗi và Trương Ninh này đúng thật là đồ chó chết mà!”
Tiếng mắng của Trần Tinh Hà cực kì vang dội, tính tình hắn ta tương đối thanh ngạo, cho dù có hơi tức giận cũng sẽ không đến mức như vậy.
Nhưng hôm nay hắn ta thật sự không nhịn được nữa.
Đại Ngụy văn thánh báo xuất thế đã làm cho lòng hắn ta không nén nổi sự tò mò, cố ý mua một bản.
Nhưng mà mua rồi nhìn một cái thì cả người hắn ta không chịu được mà kêu gào như sấm dậy.
Chuyên mục quốc sự thì không nói đi, nhưng chuyên mục Văn cung nho đàm kia đúng là đang nhục mạ Hứa Thanh Tiêu mà, đúng là đang châm chọc Hứa Thanh Tiêu.
Cái gì mà đứa trẻ cuồng vọng, đó không phải là đang mắng Hứa Thanh Tiêu sao?
Vì vậy, hắn ta phải tìm được Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức, nói chuyện này với hắn.
Nhưng mà bên trong thư phòng.
Ngay lúc Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy áng văn chương này thì hắn lại không có bất kì cảm xúc gì, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì sao chép đồ của người khác lại còn khăng khăng nói là người khác sao chép lại mình, chỉ điểm này thôi cũng có thể thấy được mức độ bỉ ối của đám người kia đã đến độ nào.