Chương 674: Cưu Chiếm Thước Sào, Già Mà Không Chết (4)
Hình bộ.
Hai người Trương Tĩnh và Cố Ngôn đang đồng thời cùng nhau nhìn về phía tường vân trên Văn cung, họ không nhịn được mà nhíu mày.
Trên bàn của họ, một cuốn Đại Ngụy văn thánh báo đang được đặt ở đó.
“Mỉa mai Thủ Nhân như vậy mà cũng có được dân ý? Thủ đoạn của Văn cung quả nhiên là không tầm thường mà. Dùng loại cách thức này vừa châm chọc Thủ Nhân lại còn có thể tô son trát phấn tốt đẹp như vậy, quả nhiên là văn nhân chấp bút, sống chết ở ngay lời nói mà.”
Cố Ngôn nói thế. Thật ra thì trong lòng ông ta cũng đang rất khó chịu.
“Cố đại nhân, qua ngày hôm nay, chỉ sợ là tiếp theo đó, văn chương của tất cả các Đại nho đều sẽ nhắm vào Thủ Nhân. Thủ Nhân cũng khổ quá mà, sau khi vào kinh rồi có ngày nào được yên ổn đâu, haizzz.”
Trương Tĩnh cũng lên tiếng. Ông ta nhìn ra được tiếp theo Văn cung Đại Ngụy sẽ làm thế nào.
“Chuyện này, chắc là Thủ Nhân sẽ có cách thôi, nếu không thì hắn sẽ đến tìm chúng ta. Chúng ta già rồi, để cho Thủ Nhân tự làm đi, không trải qua mưa gió thì làm sao có thể trưởng thành được?”
Cố Ngôn cũng không nhiều lời, ngay từ đầu ông ta đã muốn giúp Hứa Thanh Tiêu nhưng rồi nghĩ lại, ông ta có thể giúp được gì cho Hứa Thanh Tiêu đây?
Tham tấu Văn cung Đại Ngụy à? Có ích không? Nói một câu đại bất kính thì Văn cung Đại Ngụy có đặt bệ hạ vào trong mắt à?
Công bộ.
Lý Ngạn Long đang bồi dưỡng thợ thủ công, công trình guồng nước đã được thi công hoàn chỉnh, đa số các địa phương đều đã bắt đầu vận hành.
Làm gì có thời gian mà quan tâm đến loại chuyện này.
Lễ bộ.
Vương Tân Chí cau mày trầm mặc không nói. Trước mặt ông có một người đang đứng đấy.
Là Hoa Tinh Vân.
Vương Tân Chí vẫn còn luẩn quẩn trong lòng nhưng vẫn luôn giữ im lặng.
Hoa Tinh Vân cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lúc lâu sau, Vương Tân Chí mở thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
“Nói với Bồng nho rằng tuổi tác lão phu đã cao, sẽ cáo lão nhanh thôi, không muốn gây thêm chuyện.”
Lời này vừa dứt thì Hoa Tinh Vân cũng hơi cúi đầu rồi rời đi ngay sau đó.
Không nói một lời.
Đợi sau khi Hoa Tinh Vân đi rồi, Vương Tân Chí nắm chặt năm ngón tay thành quyền, lộ ra vẻ phẫn nộ cực kì, mà ánh mắt của ông cũng nhìn về phía tường vân ở phía đông kia.
Binh bộ.
“Con mẹ nó, đám chó má này, dám nhục mạ Thủ Nhân như thế, vậy mà lại còn thu được dân ý nữa chứ?”
“Thủ Nhân à Thủ Nhân, nếu như ngươi không phản kích lại một cách đẹp mắt thì từ nay về sau lão phu sẽ xem thường ngươi.”
Trong phòng Thượng thư, tiếng mắng của Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm không ngừng vang lên.
Ông ta là người nhà binh, tính tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường, miệng mồm không kín cũng là điều dễ hiểu.
Binh bộ Thượng thư này nha, địa vị cực cao, mắng vài câu thì có sao đâu chứ? Đừng nói là chỉ mắng trong phòng, cứ coi như là thật sự thẳng mặt mắng một vị Đại nho đi chăng nữa thì có sao đâu nào?
Ông ta còn sợ một đám người đọc sách hay sao?
Về phần phủ đệ của các quốc công, phủ đệ của các liệt hầu thì tiếng mắng cũng vang lên rợp trời.
Không phải vì chuyện gì khác mà là vì Đại Ngụy văn thánh báo làm khó Hứa Thanh Tiêu như vậy, thế mà lại viết ra loại văn như đứa trẻ cuồng vọng để công kích Hứa Thanh Tiêu.
Ai ngờ vậy mà lại còn ngưng tụ được dân ý?
Chuyện này làm sao bảo bọn có thể không phẫn nộ được?
Thật sự có chút chán ghét.
Nhưng bọn họ mắng thì mắng.
Sự ngưng tụ của tường vân bên trên Văn cung vẫn không hề dừng lại.
Đóa này đến đóa khác.
Bây giờ đã ngưng tụ được chín mươi đóa, chỉ còn thiếu chín đóa cuối cùng mà thôi.
Không có gì khác lắm thì vào lúc này ngày mai, trên cơ bản chúng sẽ có thể ngưng tụ xong hết, đến lúc đó, có lẽ Nghiêm Lỗi thật sự sẽ có khả năng khôi phục lại nho vị.
Những việc mà Hứa Thanh Tiêu làm cũng coi như là đổ sông đổ bể.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt nàng mang theo sự lạnh lùng.
Trước mặt nàng có một người đang ngồi, đó là Lý Quảng Hiếu.
Chẳng qua chuyện làm cho Nữ đế lộ ra vẻ lạnh lùng cũng không phải là vì Đại Ngụy văn thánh báo mà là vì một chuyện khác.
Trước mặt Lý Quảng Hiếu là một chồng tấu chương chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đám tấu chương này có một phần là do các nơi gửi tới, còn có một phần là mật báo do Ti Lễ giám thu thập được.
Có một điều không thể không nói chính là mật báo từ các nơi phát tới đa phần đều mơ hồ không rõ, nhưng mật báo mà Ti lễ giám thu thập được thì lại vô cùng tỉ mỉ.
Giờ khắc này, nàng đã cảm nhận được uy lực của thanh kiếm sát phạt này, chỉ là tin tức mà Ti Lễ giám thu thập được cũng chẳng phải là chuyện gì tốt lành.
Sau khi xem hết đống tấu chương này, sắc mặt Lý Quảng Hiếu cũng trở nên có hơi khó coi.
Đợi sau khi Lý Quảng Hiếu xem xong, Nữ đế mở miệng.
“Từ khi thọ đản kết thúc đến nay, rất nhiều dị tộc phiên bang đã đi lại mật thiết với Man Di phương bắc, thậm chí là Ti Lễ giám phải trả giá bằng hơn trăm tính mạng để đối lấy phần tình báo quan trọng này.”
“Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đang mượn nhờ sức mạnh của các phiên vương Tây Bắc để vận chuyển một lượng lớn lương thảo và ngân lượng.”
“Lão sư, chuyện này lão sư thấy thế nào?”
Nữ đế lên tiếng, vẻ mặt nàng lạnh lùng, nói vậy.
Câu này vừa dứt.
Lý Quảng Hiếu lập tức trầm mặc.
Nhưng sau một lát, Lý Quảng Hiếu không nhịn được mở miệng.
“Ý của bệ hạ là Man Di lại muốn xâm lấn Đại Ngụy ta sao?”
Ông ta nói vậy.
“Có thể là như vậy!”
Nữ đế trực tiếp trả lời, không hề có chút do dự.
Ngay lập tức, Lý Quảng Hiếu lắc đầu nói:
“Đây dường như là chuyện không thể nào.”
“Tiên đế tiến hành Bắc phạt bảy lần, cho dù cuối cùng không giành được thắng lợi nhưng cũng đã đánh cho Man Di bị trọng thương, bây giờ Đại Ngụy đang suy bại vô cùng nhưng Man Di cũng suy bại không kém.”
“Bọn chúng không có đất đai phì nhiêu, cũng không có đủ năng lực để khôi phục, nếu như lại dám tái xâm phạm Đại Ngụy ta thì đây chẳng phải là một chuyện sáng suốt.”
“Bọn Man tộc này mặc dù không thông minh như con dân Đại Ngụy ta nhưng cũng không đến nổi ngốc, nếu như thật sự xâm phạm vậy thì Man tộc vương cũng sẽ không đồng ý!”
“Mà theo lão thần được biết thì mấy năm trước vết thương cũ của Man tộc vương đã tái phát, chỉ sợ là sẽ không sống được bao nhiêu nữa. Cái chết đã đến gần, mà quốc sư của Man tộc lại còn đang ngấp nghé quốc vị.”
“Nếu như xâm phạm đến Đại Ngụy ta rồi vậy thì đối với bọn họ mà nói cũng cực kì là bất lợi.”
“Bệ hạ, tình báo này chỉ sợ là đã có sai sót.”
Lý Quảng Hiếu lên tiếng.
Ông ta giải thích rất rõ ràng.
Không phải là ông ta không tin nữ đế mà là không tin vào phần tình báo kia.