Người Chơi Hung Mãnh

Chương 673: Cưu Chiếm Thước Sào, Già Mà Không Chết (3)

Chương 673: Cưu Chiếm Thước Sào, Già Mà Không Chết (3)

Nghĩ đến nước này, còn có gì mà không thể xảy ra nữa? Chẳng lẽ muốn người ta không công kích mà mà ngược lại còn khen ngợi mình hay sao?
Hơn nữa lại còn dùng mấy thứ hư ảo để công kích mình đã coi như là nể mặt mình lắm rồi, nếu như cứng rắn hơn, cho dù có mắng thẳng ra thì Hứa Thanh Tiêu cũng không cảm thấy quái lạ gì lắm.
Đồng thời Hứa Thanh Tiêu cũng nhận thấy được một chuyện lớn khác được ẩn giấu trong này, Văn cung Đại Ngụy để cho Nghiêm Lỗi xử lý chuyện này thì nhất định là còn có mục đích hay kế hoạch gì khác.
Chỉ là tạm thời hắn chưa biết mà thôi.
Nếu như đã biết người ta có ý đồ vậy thì mặc kệ bọn hắn làm gì, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không để ý, thả lỏng tâm trạng là được.
“Sư đệ, đệ không cảm thấy tức giận hay sao?”
Mắt Trần Tinh Hà có hơi trợn ra, hắn ta vốn cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ nổi trận lôi đình nhưng chưa từng ngờ đến sau khi xem xong Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục viết chữ.
“Sư huynh, bọn họ quậy thì cứ để cho bọn họ quậy đi, mắng hai câu thì mắng hai câu.”
“Cũng đâu phải là chúng ta không mắng được? Cùng lắm thì ngày mai mắng lại là được rồi.”
Hứa Thanh Tiêu đặt bút lông xuống sau đó lại cầm Đại Ngụy văn thánh báo lên đọc kỹ một lần nữa.
Không thể không nói, đại nho đúng là đại nho.
Hành văn tinh tế, chữ nào cũng như châu như ngọc, mà tuyệt nhất chính là lại dùng loại cách thức này để châm chọc hắn.
Dùng câu chuyện ngụ ngôn để cảnh cáo người đời, cùng với các loại tu từ, dường như đang nói cho người trong thiên hạ biết đọc sách cần phải có lòng kính sợ, phải tôn trọng trưởng bối, phải tôn trọng thánh nhân.
Sau khi đã có ý này rồi thì trên cơ bản là không có cách nào chê được.
Dù sao thì có cha mẹ nào không hy vọng con mình tôn trọng mình? Có cha mẹ nào mà không hy vọng con mình hiếu thuận?
Cũng chẳng có người nào hy vọng con của mình cuồng vọng tự đại.
Thủ đoạn tuyệt nhất chính là những đại nho này hiểu được cách làm thế nào để lôi kéo dân tâm, cố ý dùng đứa trẻ nhà nghèo để so sánh với đứa trẻ nhà giàu.
Dưới gầm trời này có biết bao nhiêu người nghèo muốn so đo với người giàu có.
Cho dù là kinh đô Đại Ngụy, người nghèo đều là chín thành chín, đương nhiên các nghèo này không phải là tiền bạc có nhiều hay ít mà là do họ so sánh của cải với những nhà khác.
Một chiêu này, Trương Ninh làm tương đối tốt.
Về phần là thật hay là giả.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Trương Ninh là ai chứ? Mười năm trước ông ta cũng là đại nho mà, bạn bè của ông ta là ai, sẽ là người bình thường sao?
Chưa tới mức đại nho thì chắc chính nho không thành vấn đề chứ? Học trò của một vị chính nho có thể nghèo khó đến mức nào?
Cũng ngay vào lúc này.
Giọng của Trương Như Hội vang lên.
“Không xong rồi, không xong rồi.”
“Hiền đệ, hiền đệ.”
Trương Như Hội chạy chầm chậm vào, khi đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu thì liền không ngừng nói chuyện.
“Sao vậy?”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, hắn vô thức xem Trương Như Hội giống như sư huynh mình.
Nhưng những câu nói sau đó của Trương Như Hội lại khiến cho Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đồng thời biến sắc.
“Hiền đệ, không xong rồi, Đại Ngụy thánh báo của Văn cung bán được một triệu rưỡi bản, dẫn đến dân ý tường vân và tài khí tường vân.”
“Chúng tụ lại bên trên Văn cung Đại Ngụy, có tin tức truyền ra rằng đợi sau khi tường vân hoàn toàn ngưng tụ xong thì Nghiêm Lỗi có hy vọng khôi phục lại địa vị đại nho, mà tên Trương Ninh kia nghe nói là sẽ có hy vọng bước vào cảnh giới thiên địa đại nho đó.”
Sắc mặt Trương Như Hội rất khó coi.
Câu này vừa nói ra làm cho Trần Tinh Hà biến sắc, tràn đầy vẻ chấn động.
Còn nén mặt của Hứa Thanh Tiêu cũng có thay đổi, nhưng lại là vẻ hiếu kì.
“Dân ý tường vân? Tài khí tường vân?”
Đúng thật là Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò, tài khí thì hắn không quan tâm nhưng mà dân ý thì hắn quan tâm đấy.
“Đúng vậy, hiền đệ, ra nhìn đi, nhìn về phía đông.”
Trương Như Hội kéo Hứa Thanh Tiêu đi ra cửa phòng, chỉ về hướng đông.
Quả nhiên, hướng đông của kinh đô Đại Ngụy có tường vân ngưng tụ, thật sự chính là dân ý tường vân.
“Thì ra văn báo còn có tác dụng như vậy.”
Nhìn qua tường vân ở phía đông, Hứa Thanh Tiêu không khỏi tự lầm bầm một tiếng.
Trên thực tế thì Hứa Thanh Tiêu cũng đã từng nghĩ đến chuyện viết một vài câu chuyện ngụ ngôn vào trong, chỉ là trước mắt có hơi không thích hợp, ai ngờ Văn cung Đại Ngụy đánh bậy đánh bạ vậy mà lại ngưng tụ được dân ý.
Đây đối với hắn mà nói đúng là một chuyện tốt.
Bây giờ hắn đang thiếu dân ý đấy.
“Hiền đệ, vậy giờ nên làm cái gì bây giờ? Nếu như để Nghiêm Lỗi khôi phục lại địa vị đại nho một lần nữa, còn có tên Trương Ninh kia, nếu như trở thành đại nho mà nói thì chỉ sợ đối với đệ sẽ không phải là một chuyện tốt.”
Trương Như Hội nói vậy.
Lời này nói ra.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Trương Như Hội nói không sai chút nào, Nghiêm Lỗi đã hạ quyết tâm muốn tìm hắn gây phiền toái.
Nếu như chỉ mắng một hai câu thì Hứa Thanh Tiêu vốn chẳng quan tâm gì mấy.
Dù sao thì đâu phải là hắn chưa từng mắng Nghiêm Lỗi.
Mà nếu như vừa mắng người lại vừa có thể thu hoạch được dân ý và tài khí, vậy thì Hứa Thanh Tiêu thật sự không phục.
“Đã phế đi nho vị của ông ta một lần thì sẽ có thể phế thêm lần nữa.
Hứa Thanh Tiêu thản nhiên mở miệng.
Lời này vừa dứt xong hắn liền xoay người trở về phòng rồi nâng bút lên.
Lúc đầu Hứa Thanh Tiêu đang định để cho Trương Như Hội tùy tiện tìm người viết chút gì đó chọc ngoáy trở lại.
Nhưng bây giờ thì không được rồi.
Hắn muốn đích thân phản kích lại, nhưng không phải chỉ đơn giản phản kích lại như vậy thôi, hắn lại muốn phế đi nho vị của Nghiêm Lỗi một lần nữa, cắt đứt hoàn toàn ý niệm trở thành đại nho của ông ta.
Cắt đứt một cách triệt để.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu đi vào thư phòng thì Trương Như Hội và Trần Tinh Hà cũng không cùng vào theo, bọn họ sợ sẽ quấy rầy đến Hứa Thanh Tiêu.
Mà vào giờ phút này.
Trong kinh đô Đại Ngụy. Chuyện của Văn cung đã sớm bị truyền đi khắp toàn bộ kinh đô Đại Ngụy, động tĩnh lớn như thế, muốn không để ý cũng không được.
Lại bộ.
Trần Chính Nho nhìn qua dị tượng trên Văn cung Đại Ngụy, ông không nhịn được mà nhíu mày.
“Nếu cứ để Nghiêm Lỗi làm chủ bút như vậy, những đại nho còn lại sẽ vì thu hoạch được dân ý mà tranh nhau chen lấn châm chọc Hứa Thanh Tiêu.”
“Nhìn như bọn họ đã thu hoạch được dân ý nhưng sau khi trải qua một thời gian dài thì nho tâm sẽ sụp đổ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
“Bồng nho à Bồng nho, cuối cùng thì ngươi đang suy nghĩ gì vậy, cuối cùng thì ngươi đang có mưu đồ gì đây.”
Trần Chính Nho tự lẩm bẩm một mình, ông ta như đang nhìn thấy được tình cảnh trong tương lai, quan trọng hơn chính là ông ta vẫn còn đang rất tò mò là cuối cùng thì Bồng nho đang ủ mưu gì?
Văn cung Đại Ngụy đến cùng là đang muốn làm gì.
Thân là thừa tướng Đại Ngụy, từ khoảnh khắc trở thành thừa tướng thì ông ta đã bị xua đuổi khỏi khu vực trung tâm, bởi vì ông ta là quan viên Đại Ngụy.
Mà Văn cung Đại Ngụy và hoàng cung Đại Ngụy lại có sự khác biệt về bản chất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất