Chương 691: Ta Chính Là Hứa Thanh Tiêu, Hôm Nay Lại Thỉnh Thánh Ý! Bồng Nho Chịu Thiệt! (3)
Thủ đoạn của Hứa Thanh Tiêu thật sự quá là độc ác, đầu tiên là phế đi nho vị của Nghiêm Lỗi, hôm nay đến lại buộc Văn cung Đại Ngụy phải ra tay tru diệt nho tâm Nghiêm Lỗi.
Khiến cho ông ta biến thành một phế nhân.
Điều này còn dữ dội hơn gấp mười lần so với chuyện phế bỏ nho vị của ông ta.
Phế bỏ nho vị thì vẫn còn là người, xem như là còn sống, còn có cơ hội trở mình.
Nhưng bị tru diệt nho tâm thì Nghiêm Lỗi sẽ biến thành một kẻ ngu dại, muốn trở mình à? Có lẽ kiếp sau mới có hy vọng.
Không chỉ như thế, vất vả lắm Văn cung Đại Ngụy mới ngưng tụ ra tài hoa và dân ý, vào giờ khắc này nó cũng biến mất luôn.
Nếu như hôm nay Hứa Thanh Tiêu không đến đây thì ít nhất Nghiêm Lỗi cũng có thể khôi phục được nho vị, thậm chí Văn cung Đại Ngụy có thể sẽ có thêm một vị thiên địa đại nho.
Cho nên tổn thất của Văn cung bây giờ không chỉ có mình Nghiêm Lỗi thôi mà còn có vị thiên địa đại nho Trương Ninh kia nữa.
Hứa Thanh Tiêu.
Thủ đoạn này quả thật là làm cho người ta e ngại mà.
Nên biết rằng bây giờ Hứa Thanh Tiêu vẫn chỉ là một vị đại nho mà thôi.
Nếu như trước năm mươi tuổi mà Hứa Thanh Tiêu trở thành tân thánh của Đại Ngụy vậy thì phải làm sao đây?
Đến lúc đó Hứa Thanh Tiêu sẽ trả thù bọn họ như thế nào?
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều đại nho không hiểu sao lại sinh ra chút e ngại, bọn họ không biết nên giải thích việc này như thế nào.
Nhưng mà.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn xem hết thảy.
Từ sau khi Trình Lập Đông chết đi thì Hứa Thanh Tiêu đã biết nhóm người Chu thánh nhất mạch là người như thế nào.
Những người này vốn dĩ chẳng có chút phong phạm đại nho nào cả.
Chính xác hơn một chút mà nói thì bọn họ có phong phạm đại nho, nhưng cái phong phạm này chỉ xây dựng dựa trên bản thân họ mà thôi.
Bọn họ sẽ dạy dỗ cho hậu nhân nhưng chỉ khi tâm trạng vui vẻ thì mới dạy dỗ chút ít.
Hoặc là khi muốn cũng cố vững chắc lợi ích của mình.
Bọn họ chiếm lấy Văn cung Đại Ngụy, hưởng thủ hết sự sùng bái của người đọc sách trong thiên hạ, nhận lấy hết thảy các đặc quyền.
Bọn họ đã không phải là người đọc sách nữa mà đã trở thành những người ham mê quyền lực, ý đồ muốn thông qua một loại cách thức nào đó mà có được quyền lợi chí cao vô thượng.
Loại người như bọn họ không có phong phạm nho đạo, đơn giản hơn một chút thì nó chính là một lớp da của chính trị gia.
Mà đối với loại người này thì phải dùng những thứ ác ý nhất để suy đoán về bọn họ, bằng không thì người không may nhất định sẽ là ngươi.
Trong mắt bọn họ lợi ích lớn hơn tất cả, cái gì mà Trình Lập Đông, cái gì mà Nghiêm Lỗi, hai người chẳng qua chỉ là những con cờ của bọn họ mà thôi.
Là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, là quân cờ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Nghiêm Lỗi có thể chết nhưng ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện dị thuật của Trình Lập Đông là do ông ta dạy, bằng không mà nói Chu thánh nhất mạch sẽ phải chịu một kiếp nạn mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Một đám đại nho tự xưng là dòng chính của thánh nhân mà lại dạy người ta tu luyện dị thuật, còn vu oan giá họa cho người khác, nếu như chuyện này bị quậy ra thì thiên hạ sao mà không ngạc nhiên được?
Nhưng điều may mắn chính là Nghiêm Lỗi chưa hề trả lời mà mọi chuyện đã được chấm dứt bằng cách này.
Trên thực tế thì không chỉ có Chu thánh nhất mạch thở dài nhẹ nhõm mà tất cả các đại nho của Văn cung Đại Ngụy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì chẳng có ai dám tiếp nhận sự thật này.
Dù cho tất cả những hành động của Bồng nho rõ ràng là có hơi lẫn tránh nhưng chỉ cần Nghiêm Lỗi không nói ra là được.
Mọi người có thể nghi ngờ nhưng đâu có chứng cứ, tất cả sự nghi ngờ đều chỉ là nghi ngờ mà thôi.
Ngay vào lúc này, âm thanh của Bồng nho lại vang lên.
“Hứa nho, Nghiêm Lỗi đã nhận lãnh hình phạt rồi, ngươi còn có chuyện gì nữa không?”
Giọng của Bồng nho vang ên, ông ta chưa bao giờ xuất hiện ở đây nhung giọng nói của ông ta thì lại truyền đến nơi này.
“Nghiêm Lỗi nhận hình phạt là sự trừng phạt đúng tội, nhưng Bồng nho không cho rằng Hứa mỗ đến đây chỉ vì chuyện này thôi đó chứ?”
“Hơn nữa, vì sao lại không cho Nghiêm Lỗi trả lời nốt câu hỏi cuối cùng? Có phải Bồng nho đã chột dạ rồi đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
Xử phạt một tên Nghiêm Lỗi thôi mà muốn mình ngoan ngoãn ngậm miệng sao? Làm sao có thể được?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ nếu như cứ tiếp tục dây dưa muốn đẩy ngã Văn cung Đại Ngụy thì đây dường như là chuyện không thể nào.
Nghiêm Lỗi đã chết, cho dù hắn có đi thẩm vấn Bồng nho rằng có phải ông ta đã sai khiến Nghiêm Lỗi truyền dị thuật cho Trình Lập Đông hay không thì cũng chẳng có bất kì tác dụng gì.
Bởi vì chuyện này chắc không phải là do Bồng nho sai khiến, nhưng nhất định là ông ta có biết, còn ngấm ngầm cho phép.
Cho nên Bồng nho hoàn toàn có thể dùng cách này để giải thích, chẳng có thông tin gì quan trọng.
Nếu như hắn cứ cố chấp lấn thêm thì ngược lại sẽ làm cho bản thân rơi vào tình trạng bế tắc.
Nhưng cứ kết thúc như vậy thì không thể nào đâu.
Xưa nay Hứa Thanh Tiêu buôn bán chưa bao giờ lỗ vốn.
Nghiêm Lỗi và Trương Ninh hai tên này làm cho hắn khó chịu quá mà, một tên cứ đi mỉa mai hắn, lại thêm chuyện hắn đã kết mối tử thù với Chu thánh nhất mạch, Hứa Thanh Tiêu cũng không tính dừng lại đúng lúc.
Không cắn rớt một miếng thịt của họ thì Hứa Thanh Tiêu sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Chuyện dị thuật này chỉ là lời nói vô căn cứ.”
”Cho dù Nghiêm Lỗi đã không còn phong phạm đại nho thì ông ta cũng không thể nào truyền dị thuật được.
“Câu hỏi này không cần trả lời hay đáp trả gì cả, đối với Văn cung Đại Ngụy ta mà nói, nó sẽ mang tới những ảnh hưởng không tốt.”
Bồng nho nhẹ nhàng hồi đáp.
“Bồng nho nói như vậy nghĩa là Nghiêm Lỗi có thể tùy tiện nói xấu ta à?”
Hứa Thanh Tiêu đứng chắp tay lạnh nhạt nói.
“À, Nghiêm Lỗi nhất định sẽ không truyền dị thuật còn Hứa Thanh Tiêu ta thì học dị thuật? Ngài đúng là tiêu chuẩn kép mà.”
“Lúc ấy ngươi cũng đâu phải là đại nho?”
Bồng nho đáp.
“Rõ rồi, ý của Bồng nho là trong trời đất này, thứ gì cũng là thấp kém hết, chỉ có đại nho là cao cấp thôi.”
“Sau này có nói chuyện hay làm việc thì ngươi nhất định phải cân nhắc cẩn thận đấy, nếu như ngươi không phải đại nho thì lỡ như ngươi nói sai một câu liền sẽ phải đến Văn cung tự chứng.”
“Nếu như ngươi làm sai một việc, ngươi mà không phải là đại nho thì ngươi đáng chết.”
“Bất luận là bách tính bình dân, hoàng thân quốc thích, thậm chí coi như có là bệ hạ, nàng mà nói sai câu nào thì cũng sẽ phải đến Văn cung thỉnh tội, cần phải thỉnh tội với Bồng nho.”
“Dưới đại nho đều là heo chó! Đây chính là những thứ mà Bồng nho học được từ thánh nhân, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, câu nào cũng tràn ngập vẻ quái dị.
Nhưng những lời này cũng là những lời đại nghịch bất đạo.