Chương 692: Ta Chính Là Hứa Thanh Tiêu, Hôm Nay Lại Thỉnh Thánh Ý! Bồng Nho Chịu Thiệt! (4)
Ầm!
Pho tượng trong Văn cung chấn động chỉ vì những lời này của Hứa Thanh Tiêu quá kịch liệt và ngỗ nghịch.
Bên dưới đại nho đều là heo chó?
Câu này ai mà dám nói chứ? Thánh nhân cũng chẳng dám nói nữa là.
Năm pho tượng thánh nhân đều rung lắc, thánh ý khủng khiếp tràn ngập khắp Văn cung Đại Ngụy nhưng chỉ có một phần nhỏ là đè lên người Hứa Thanh Tiêu, những áp lực còn lại đều đè trên người Bồng nho.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi đừng có mà ở đây ngậm máu phun người.”
“Lão phu nói như vậy lúc nào đấy?”
Bồng nho rống to, ông ta giải thích ngay lập tức.
Chỉ vì cái mũ mà Hứa Thanh Tiêu chụp cho ông ta này thật sự quá lớn, nếu cả tự thân Hứa Thanh Tiêu cũng phải chịu một phần thánh ý.
Dưới đại nho đều là heo chó?
Con mẹ nó câu này ai mà dám nói ra? Không muốn sống nữa à?
“Không phải là vừa rồi Bồng nho còn nói ta không phải đại nho đó sao, cho nên ta bị oan uổng là đáng đời?”
“Nghiêm Lỗi là đại nho cho nên nhất định là người tốt, không cần tự chứng.”
“Lúc ấy Hứa mỗ cũng không phải là đại nho cho nên cần phải tự chứng, đây không phải là đạo lý của Bồng nho đó sao?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng mở miệng, thánh ý trên người cũng dần dần tiêu tán. Theo lời Bồng nho giải thích lúc nãy, thánh ý cũng tự nhiên biến mất.
Câu này vừa dứt thì có không ít nho sinh bên trong Văn cung cảm thấy cực kỳ hả giận.
Bồng nho chơi tiêu chuẩn kép như vậy, đám người này cũng đâu có ngu. Chuyện mà Nghiêm Lỗi làm sai thì có người hoài nghi nhưng ông ta lại không cần tự chứng, bởi vì ông ta là đại nho.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì phải tự chứng? Dựa vào cái gì chứ?
Thế như bọn họ, văn chương mà bọn họ viết vốn là không có tư cách để họ nhìn vào mắt.
Còn văn chương mà những đại nho này viết, cho dù chỉ là phát huy bình thường thôi nhưng cũng được thổi phồng lên đến tận mây xanh, đây chẳng phải là cùng một đạo lý hay sao?
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra đi.”
Bồng nho không muốn dây dưa gì với Hứa Thanh Tiêu nữa, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, khỏi cần đấu võ mồm.
Nghe xong câu này, Hứa Thanh Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
Chẳng qua hắn cũng không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa, bây giờ đưa ra những yêu cầu mà mình muốn là được.
“Một là chuyện sao chép Đại Ngụy văn báo của Hứa mỗ Nghiêm Lỗi cũng đã thừa nhận rồi, Hứa mỗ mong muốn sau này sẽ không còn Đại Ngụy văn thánh báo nữa.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra yêu cầu đầu tiên.
Hắn muốn trực tiếp giết chết đối thủ cạnh tranh này.
Nhưng giọng của Bồng nho lại lập tức vang lên.
“Không được! Đại Ngụy văn thánh báo chắc chắn không thể nào biến mất được, vật này ích nước lợi dân, tạo phúc cho bá tánh trong thiên hạ, lão phu không đồng ý.”
Bồng nho đáp.
Thái độ của ông ta cực kì kiên quyết, vốn chẳng muốn đồng ý yêu cầu này.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó hắn vung tay lên, Hạo Nhiên chính khí tràn ra.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu, hôm nay ta chất vấn Nghiêm Lỗi, tra xét Văn cung Đại Ngụy nhưng lại bị kẻ gian ra tay ngăn cản, hôm nay Hứa mỗ lại mời thánh ý.”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Giờ khắc này, vẻ mặt của tất cả đại nho cũng thay đổi.
Bách tính của kinh đô Đại Ngụy cũng tràn đầy mong đợi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, âm thanh của Bồng nho lại vang lên.
“Khoan đã.”
“Đại Ngụy văn thánh báo không thể biến mất được, nhưng lão phu có thể cam đoan với ngươi, một tháng bốn kỳ, thấy sao hả.”
Bồng nho tức giận lắm.
Hứa Thanh Tiêu há miệng là thỉnh thánh, ngậm miệng là mời thánh ý.
Nếu như không phải Hứa Thanh Tiêu đã từng thỉnh được thánh ý xuất hiện thật thì hôm nay ông ta cũng thật sự muốn xem thử xem Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng bao nhiêu.
Nhưng ngày hôm đó Hứa Thanh Tiêu tức giận chém giết quận vương, ông ta cũng đã nhìn thấy, chỉ là ông ta không ra mặt mà thôi.
Đổi lại là bất kì một người nào khác thì ông ta cũng không tin họ có thể mời thánh ý đến thật.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì ông ta tin.
Ông ta không có lý do nào mà không tin cả.
Cho nên Bồng nho nhịn cục tức này xuống, đồng ý sẽ cắt giảm kỳ ra trong tháng, bởi vì theo suy nghĩ của ông ta thì hai ngày sẽ ra một kỳ.
Văn cung Đại Ngụy không bao giờ thiếu nội dung, về phần in giấy vân vân, cũng chẳng phải là vấn đề.
Nhưng nếu muốn phong cấm Đại Ngụy văn thánh báo thì đây là chuyện không thể nào, chắc chắn là không thể nào. Tác dụng của thứ này ai cũng nhìn thấy được, ai chịu bỏ qua chứ?
Đối mặt với những lời mà Bồng nho nói.
Hứa Thanh Tiêu lại chầm chậm mở miệng nói:
“Ba tháng một kỳ.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, một tháng bốn kỳ thì có hơi nhiều, ba tháng một kỳ thì được.
“Không thể nào.”
Bồng nho lại bác bỏ một lần nữa. Ba tháng một kỳ? Vậy có khác nào là không làm đâu? Có khác gì với chiêu văn Đại Ngụy đâu?
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu! Hôm nay lại thỉnh...”
Không thể nào đâu nhỉ? Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng ra một lần nữa, Hạo Nhiên chính khí lại tràn ra từ cơ thể Hứa Thanh Tiêu, dẫn đến một vài dị tượng.
“Một tháng ba kỳ! Hứa Thanh Tiêu, đây là ranh giới cuối cùng của lão phu.”
Bồng nho đang cố chịu đựng sự chán ghét mà mở miệng, tên Hứa Thanh Tiêu này đúng thật là lòng lang dạ thú mà, không cho bọn họ chút chỗ trống nào để mặc cả hết.
“Một tháng một kỳ!”
Hứa Thanh Tiêu lại nói thêm lần nữa, một tháng một kỳ thì Hứa Thanh Tiêu có thể chịu được, cũng là cái giá thấp nhất của hắn.
“Hai kỳ.”
Bồng nho cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mở miệng, một tháng hai kỳ.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu...”
Hứa Thanh Tiêu mặc kệ, trực tiếp mở miệng.
“Được!”
“Được!”
“Được!”
“Một kỳ thì một kỳ.”
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu đồng ý với ngươi!”
Bồng nho không ở chỗ này nhưng tất cả đều có thể đoán được vẻ mặt ông ta ra sao. Nói tức đến thở hổn hển thì có hơi quá, nhưng chắc chắn đã đỏ mặt tía tai.
Hứa Thanh Tiêu bắt nạt người ta quá rồi.
Một câu nói không hợp liền mời thánh ý.
Ngươi tưởng thánh nhân là thân thích nhà ngươi chắc? Động một chút là mời tới?
Tất cả mọi người đều không mấy tin tưởng chuyện Hứa Thanh Tiêu có thể thỉnh thánh ý đến thật, nhưng vấn đề là trước đó bọn họ cũng đâu có tin, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại mời đến được.
Còn cách nào nữa đâu?
Không còn cách nào cả.
Ngươi dám cược không?
Không dám.
Cho nên coi như ngươi có bực tực hơn nữa thì cũng chỉ có thể cố nhịn mà đồng ý.
“Thứ hai, Nghiêm Lỗi đã thừa nhận chuyện văn chương của Trương Ninh mỉa mai Hứa mỗ, nên kỳ thứ hai của Đại Ngụy văn thánh báo nhất định phải để Trương Ninh đại nho công khai xin lỗi Hứa mỗ, cũng mong Bồng nho cam đoan từ nay về sau văn chương của văn thánh báo không được phép sỉ nhục mỉa mai Hứa mỗ nữa, nếu như có nữa thì nhất định phải nghiêm trị.”
Đây chính là yêu cầu thứ hai của Hứa Thanh Tiêu.
Trương Ninh ngầm trào phúng hắn chẳng lẽ sẽ được bình yên vô sự?
Sao có thể chứ?