Chương 693: Ta Chính Là Hứa Thanh Tiêu, Hôm Nay Lại Thỉnh Thánh Ý! Bồng Nho Chịu Thiệt! (5)
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi ngông...”
Phản ứng đầu tiên của Trương Ninh sau khi nghe xong những lời này chính là tức giận rồi mắng ầm lên, nói thật thì ông ta còn hận Hứa Thanh Tiêu hơn cả Nghiêm Lỗi.
Ông ta đã đến cái tuổi này rồi, trước mặt là một vùng u tối, vất vả lắm mới thông qua Đại Ngụy văn thánh báo mà nhen nhúm hy vọng được tấn thăng.
Nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại hại ông ta như vậy sao ông ta có thể không hận Hứa Thanh Tiêu cho được? Bây giờ Hứa Thanh Tiêu còn bảo ông ta xin lỗi?
Sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào.
Chỉ là ông ta không đồng ý thì là chuyện của ông ta, nhưng có làm hay không thì không do ông ta quyết định.
“Im miệng.”
Bồng nho lên tiếng bảo ông ta yên lặng.
“Lão phu đồng ý.”
Bồng nho thẳng thắn đồng ý, yêu cầu này tuy có hơi quá đáng nhưng chỉ với riêng Trương Ninh mà thôi, còn đối với Chu thánh nhất mạch mà nói thì cũng không tính là gì, không có tổn hại về mặt thực chất.
Bị Bồng nho răn dạy, Trương Ninh chỉ có thể cúi đầu, bên trong ánh mắt ông ta chất chứa đầy hận ý và ủy khuất, nhưng ông ta lại không dám chống đối Bồng nho.
Thấy dáng vẻ khổ sở kia của Trương Ninh, Hứa Thanh Tiêu thật là dễ chịu.
Thích làm cho ta khó chịu đúng không? Giờ thấy khó chịu chưa nào?
Một đám giống hệt như chó vậy.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất sảng khoái nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu.
“Thứ ba, cần phải đổi tên Đại Ngụy văn thánh báo, không thể dùng hai chữ văn thánh, cũng không xứng với hai từ Đại Ngụy.”
Đây chính là chuyện thứ ba mà Hứa Thanh Tiêu muốn.
Ngày đó đám người Nghiêm Lỗi kia yêu cầu Nữ đế phong cấm Đại Ngụy văn báo của mình trên triều đình, thậm chí thế mà còn dám yêu cầu giao Đại Ngụy văn báo cho Văn cung?
Vậy hôm nay Hứa Thanh Tiêu muốn lấy đạo của người trả lại cho người.
“Không được.”
Bồng nho lên tiếng nhưng không quả quyết như trước mà có vẻ hơi suy nghĩ rồi mới cho câu trả lời.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, lại không được đúng không? Không được thì ta mời thánh ý, ai sợ ai chứ?
“Được được được!”
“Tất cả đều làm theo ý ngươi.”
“Chẳng qua ta chỉ đồng ý ba điều này, không thể thêm cái nào nữa.”
“Nếu như ngươi không vừa lòng vậy thì cứ thỉnh thánh ý đi.”
Bồng nho nén cơn giận nói.
Ba điều kiện này ông ta đồng ý, nhưng cũng chỉ đồng ý ba điều này mà thôi, nhiều hơn một cái cũng không được.
Nếu như ngươi không chịu muốn mời thánh ý.
Được được được, vừa lúc ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy thánh nhân, phiền ngươi mời ra cho ta gặp một lần.
Hình như Bồng nho sắp tức điên luôn rồi.
Không chỉ có ông ta, các vị nho khác cũng có hơi phiền muộn.
Mặc kệ nói gì thì nói thì chỉ cần Hứa Thanh Tiêu bất mãn là sẽ hỏi thánh ý.
Có thể mời thánh ý thì muốn làm gì thì làm à?
Một vài đại nho của mạch Chu thánh đúng là có hơi khó chịu.
Nhưng khó chịu thì có thể làm được gì đây? Chỉ có thể bị người ta dắt mũi thôi.
Còn Hứa Thanh Tiêu, sau khi hắn nghe xong câu này thì lại tỏ vẻ vừa lòng đẹp dạ.
Chuyện tới bước này đúng là quá tốt rồi.
Không cần thiết phải tiếp tục quậy lên, đã lấy được lợi ích nên lấy rồi.
Người nên đối phó cũng đối phó xong rồi.
Không cần thiết cứ phải tiếp tục giằng co như vậy nữa.
“Công đạo của Bồng nho, Hứa mỗ đồng ý.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, chỉ là trong câu nói này lại tràn ngập hương vị trào phúng.
Nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục nán lại nữa mà quay người rời đi, lộ ra vẻ cực kỳ thoải mái.
“Hứa nho, học đường Thủ Nhân có còn nhận người không vậy?”
Lúc này, giọng của Tống Minh vang lên, hắn ta đi thẳng tới dò hỏi Hứa Thanh Tiêu có thu nhận người hay không.
“Người có phẩm đức thì đều nhận.”
Hứa Thanh Tiêu cho hắn câu trả lời, trong lúc nhất thời, Tống Minh lập tức đi theo phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong.
Không chỉ hắn ta, trong phút chốc, từng bóng người cũng bắt đầu chuyển động đi theo Hứa Thanh Tiêu.
Phía sau ngày càng có nhiều người đi theo.
Tất cả những lời nói và hành động của Hứa Thanh Tiêu hôm nay làm cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Thiếu niên, nên như thế.
Đây mới là dáng vẻ mà người trẻ tuổi nên có.
So sánh ra thì đúng là bọn họ có chút kính trọng tư thái này của Hứa Thanh Tiêu.
Cứ như vậy.
Tuồng kịch này cuối cùng cũng kết thúc ở chỗ Nghiêm Lỗi bị tru tâm, Trương Ninh tạ lỗi cùng với chuyện Văn cung Đại Ngụy phải trả giá lớn là tường vân mà Văn cung Đại Ngụy thật vất vả mới có được, và còn thêm ba điều kiện của Hứa Thanh Tiêu.
Văn cung Đại Ngụy thua.
Chính xác hơn mà nói thì Chu thánh nhất mạch đã thua.
Hơn nữa lại còn thua một cách triệt để.
Nếu như hôm nay không có chuyện như vậy xảy ra thì đây vốn hẳn là một con đường quanh co, có thể không ngừng làm cho Hứa Thanh Tiêu khó chịu, chèn ép Đại Ngụy văn báo.
Ít nhất thì còn có thể tranh giành, thậm chí là phần thắng còn rất lớn, dù sao thì thế lực đằng sau Đại Ngụy văn thánh báo cũng chính là Văn cung Đại Ngụy.
Nhưng lần này lại thảm bại, Chu thánh nhất mạch thua thảm hại, Đại Ngụy văn thánh báo cơ hồ như đã mất vốn liếng tranh đấu.
Cho dù bọn họ có thể nghĩ ra được cách khác nhưng mà một tháng một kỳ, hoàn toàn chẳng có bất kì năng lực cạnh tranh nào cả.
Hứa Thanh Tiêu đã thu được thắng lợi to lớn.
Thậm chí hắn còn mang đi một nhóm nho sinh của Văn cung Đại Ngụy.
Thua rất thảm, cực kì thảm.
“Ngay ngày hôm nay, Đại Ngụy văn thánh báo liền đổi tên thành Đại Ngụy nho báo, do Trần Tâm làm chủ bút.”
Giọng của Bồng nho vang lên, đổi tên Đại Ngụy văn thánh báo thành Đại Ngụy nho báo, đồng thời cũng đổi người chủ bút, chọn một chủ bút tương đối đặc biệt.
Trần Tâm.
Trong Văn cung, Trần Tâm nghe xong lời này thì không khỏi sững sờ nhưng vẫn không nhiều lời, chỉ cúi đầu về phía Bồng nho.
Cứ như vậy, Văn cung Đại Ngụy cũng dần an tĩnh lại.
Nhưng đây chỉ là an tĩnh vẻ bề ngoài thôi, những nho sinh kia đã bí mật thầm nói với nhau, chủ đề thảo luận là có nên đi học đường Thủ Nhân hay không.
Loại chuyện này đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói thì cần phải xử lý ngay lập tức, bằng không mà nói, nếu như thật sự để cho những tài tử này ra đi thì Văn cung Đại Ngụy sẽ không chịu nổi.
Sau đó, thời gian chầm chậm trôi qua.
Chuyện hôm nay đã truyền khắp cả kinh đô Đại Ngụy, sau khi dân chúng biết được những hành động và lời nói của Hứa Thanh Tiêu thì cũng không nhịn được mà cảm thấy thoái mái hả giận.
Còn sau khi biết được kết cục của Nghiêm Lỗi và Trương Ninh, bọn họ lại vỗ tay luôn mồm khen hay.
Còn về phần dị thuật của Trình Lập Đông cuối cùng có phải do Nghiêm Lỗi truyền lại hau không thì trong phút chốc, dân chúng thi nhau suy đoán, nhưng những suy đoán này rất nhanh sau đó đã bị ngăn lại.