Chương 697: Chư Quốc Vạch Tội, Bãi Miễn Hứa Thanh Tiêu Sao? Vậy Thì Khai Chiến Toàn Diện! (3)
Xét Tiên đạo, Hứa Thanh Tiêu vẫn ở trong giai đoạn vỡ lòng, hắn chẳng biết Lộ Tử Anh đã đi đâu, dù sao tính trước tính sau y cũng đã biến mất gần hai tháng.
Có điều trong thời gian hai tháng này, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhàn rỗi, lúc không có việc gì làm là liền tu tiên đạo.
Bây giờ trong cơ thể hắn ngưng tụ chín sợi linh mạch, còn lại không ngưng tụ ra được.
Tiên đạo cửu phẩm là Ngưng mạch.
Bát phẩm là Trúc Linh.
Hứa Thanh Tiêu cố tình điều tra một ít tài liệu, biết rằng sau khi linh mạch ngưng tụ thì lập tức sẽ cần Trúc Nguyên, thứ tương đương như Đan điền. Chỉ có điều là tạm thời Hứa Thanh Tiêu không có ý định Trúc Nguyên.
Chờ đến cuối tháng rồi nói sau.
Chuyện cá nhân cũng chỉ có hai việc này.
Những chuyện còn lại cũng chỉ còn có một chuyện.
Học đường Thủ Nhân.
Từ sau khi diệt nho tâm của Nghiêm Lỗi xong, số người đến bái sư ở học đường Thủ Nhân ngày càng nhiều, gần như đã đạt gần ba ngàn học sinh.
Nhưng tất cả đều là học sinh ngoại môn. Hứa Thanh Tiêu thà chịu thiếu chứ không ẩu, không phải ai cũng được thu nhận mà phải có phẩm hạnh, đồng thời cũng phải lý giải được Tâm học.
Nếu như không hiểu thì có cưỡng ép đến học cũng không có ý nghĩa gì.
Có thể đăng đường nhập thất, trở thành học sinh thực sự dưới trướng của mình thì chắc chỉ khoảng hai mươi vị, những người này đều đang đi theo bên cạnh Hứa Thanh Tiêu. Cứ cách một khoảng thời gian Hứa Thanh Tiêu đều sẽ giảng giải đạo Tâm học cho bọn họ.
Còn những học sinh còn lại thì được Hứa Thanh Tiêu sắp xếp đến toà soạn văn báo ở các nơi để họ phát huy tài năng của mình.
Đồng thời cũng coi như là để khảo nghiệm tâm tính và phẩm đức.
Về nhân số thì vẫn rất thiếu, dù sao thì Đại Ngụy văn báo muốn nhanh chóng phát triển, nhất định phải có nhiều người làm việc hơn nữa.
Nhưng nói tới nói lui, hạn mức của nhân số vẫn không thể nào đột phá, về cơ bản thì nguyên nhân vẫn là Văn cung Đại Ngụy.
Dù sao thì người trong thiên hạ có ai không muốn đến Văn cung Đại Ngụy chứ?
Đừng tưởng nhóm người Tống Minh lúc ra đi thoải mái như thế, lại còn mang đi một nhóm người đọc sách tiến vào học đường Thủ Nhân, nhưng trên thực tế thì sao?
Qua vài ngày nữa, ai nên ở lại Văn cung Đại Ngụy thì vẫn ở lại Văn cung Đại Ngụy như thường.
Thậm chí sau khi nhóm người Tống Minh rời đi, Văn cung Đại Ngụy lại đưa đến một nhóm người đọc sách nữa, bổ sung máu trong nháy mắt, cơ bản là không lo lắng hiện tượng không có ai.
Những gì Nghiêm Lỗi làm quả thật đã khiến không ít người đọc sách chửi rủa, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói là do một mình Nghiêm Lỗi sai.
Bất kể là chân tướng có như thế nào thì Văn cung Đại Ngụy đã đưa ra một đáp án khiến cho người đọc sách hài lòng, diệt nho tâm của Nghiêm Lỗi.
Vậy nên không thể tiếp tục gây khó dễ cho Văn cung nữa.
Đây chính là chỗ tốt của uy vọng, mặc kệ là ngươi phạm phải sai lầm gì thì chỉ cần có tiếng nói bên ngoài, tất cả mọi người sẽ không nói gì nữa.
Còn nếu như không có uy vọng và gốc rễ, sẽ giống như Hứa Thanh Tiêu đây. Nếu như Hứa Thanh Tiêu làm sai việc gì, chỉ sợ là Văn cung Đại Ngụy tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, chỉ cần có được cơ hội thì Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ hung hăng cắn rớt một miếng thịt của đối phương, cắn đến khi nào chảy máu rách thịt mới thôi.
Nhưng liên tiếp hai tháng.
Cho dù là Văn cung Đại Ngụy hay là Hoài Ninh Thân Vương, cũng không thấy ai đến gây chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Hai tháng liên tiếp, cho dù là công trình guồng nước hay là Đại Ngụy văn báo, hay là khi mình quảng bá thu nhận học đồ, thế mà vẫn không có một chút trở ngại.
Kinh đô Đại Ngụy, thậm chí nói là vương triều Đại Ngụy đã chào đón hai tháng yên bình, vô cùng yên bình.
Chuyện này có chút quái lạ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không tin Bồng nho và Hoài Ninh Thân Vương đã tỉnh ngộ hoàn toàn, không muốn nhắm vào mình nữa.
Nhưng hai tháng gần đây, một điều bất ngờ là tất cả đều không có gì, chuyện này làm sao không khiến Hứa Thanh Tiêu thấy kinh ngạc chứ.
Chuyện này nếu không chủ động ra tay thì ngược lại khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút không tự nhiên.
Nhưng vào lúc này.
Tiếng của Dương Hổ vang lên bên ngoài.
“Đại nhân, thuộc hạ mới tuần tra ban đêm phát hiện ra bóng dáng của thừa tướng đại nhân, giống như là muốn đến tìm ngài nhưng giữa chừng lại đi mất.”
Dương Hổ đứng ngoài mở miệng thông báo cho Hứa Thanh Tiêu chuyện này.
“Trần đại nhân sao?”
Nhìn lướt qua sắc trời, bây giờ là giờ Sửu, còn chưa đến giờ Mão mà Trần đại nhân đã tìm mình làm gì?
“Đúng vậy, thuộc hạ không nhìn nhầm, là Trần đại nhân.”
Dương Hổ đáp lại.
Câu trả lời khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Canh giờ này rồi, Trần đại nhân tìm mình làm gì chứ?
Hơn nữa cũng đã đến bên ngoài học đường rồi, thế mà lại quay đầu đi?
Có chút kỳ lạ.
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò hơn chút.
“Đại nhân, cần thuộc hạ đi điều tra không?”
Dương Hổ dò hỏi.
“Không cần, tiếp tục đi tuần tra đêm đi.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, đáp lại từ trong phòng.
Trần đại nhân nửa đường rời đi, đương nhiên là có lý lẽ của ông ấy, không cần thiết phải đến nói nhiều.
“Dạ.”
Dương Hổ không nhiều lời, tiếp tục tuần tra ban đêm.
Mà ngồi trong phòng, Hứa Thanh Tiêu lại càng tò mò.
Hai khắc đồng hồ sau.
Trong cung Đại Ngụy.
Lục bộ Thượng thư đi theo thái giám hướng vào trong cung.
Lúc này từng trận gió thu thổi quan bào của sáu vị Thượng thư bay phất phới.
Trần Chính Nho đi đầu. Ông ta hơi cúi đầu đi về phía Dưỡng Tâm điện, râu tóc bị gió thổi xiêu vẹo đi, còn ánh mắt của ông ta thì tràn đầy âu lo.
Ông ta vừa mới nhận được chút mật báo. Biên cương Bắc cảnh xảy ra một chút chuyện không tốt, dường như Man tộc muốn gây chiến lại. Mặc dù chuyện này có phần vô căn cứ, nhưng loại tin tình báo này dù là thật hay là giả thì cũng cần phải xem xét một cách nghiêm túc.
Bởi vì bất cứ ai cũng không dám đánh cược.
Nếu như nỗi nhục Tĩnh Thành xảy ra một lần nữa thì sợ là quốc uy của Đại Ngụy sẽ không còn.
Mà sau khi nhận được mật báo, Trần Chính Nho dự tính đi tìm Hứa Thanh Tiêu hỏi một chút.
Thật không ngờ rằng đột nhiên Nữ đế lại triệu kiến mình vào cung, vậy nên ông ta mới phải rời đi giữa chừng để chạy vào trong cung.
Gió thu dữ dội, trời cao mờ mờ, lá rụng xào xạc đập vào người. Không hiểu sao lại toát ra nỗi lạnh lùng vô cùng khiến người ta thực sự thấy hơi ngột ngạt.
Cũng may, nửa khắc sau, cuối cùng thì nhóm sáu người Trần Chính Nho đã thấy được Dưỡng Tâm điện.
Ngay lập tức, Lục bộ Thượng thư bước vào Dưỡng Tâm điện.
Lò than rực sáng, trong đại điện khô ráo ấm áp vô cùng, nhóm người trần Chính Nho đi vào, không khỏi thở hắt ra.
“Thần, Lại bộ Thượng Thư, Trần Chính Nho, tham kiến bệ hạ.”
“Thần, Hộ bộ Thượng Thư Cố Ngôn, tham kiến bệ hạ.”
Nhìn thoáng qua Nữ đế trong Dưỡng Tâm điện, Thượng thư Lục bộ đều cúi đầu như nhau.
“Ái khanh miễn lễ.”
Trên long ỷ, Nữ đế mở miệng miễn lễ cho sáu người.
Sau đó lập tức nói ngay vào điểm chính.
“Nửa canh giờ trước trẫm nhận được mười hai bản tấu chương của dị tộc, chư vị ái khanh xem trước một lượt đi.”